Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 443: Uống rượu, ăn thịt

Có người tuổi càng lớn sẽ càng ngày càng quái gở, mà có người càng lớn tuổi sẽ càng ngày càng tùy ý.
Sống quy củ cả đời, mắt thấy cũng không còn bao nhiêu ngày sống khỏe, đương nhiên cũng sẽ trở nên hào hiệp tùy ý hơn, nếu không bản thân sẽ luôn cảm thấy thiệt thòi.
Chí ít.
Dưới cái nhìn của lão đạo.
Cùng là lão huynh đệ bèo nước gặp nhau, uống chút rượu, ăn chút đậu phộng, cũng là chuyện vui lớn trong đời người.
- Lão ca, thoạt nhìn xương cốt thân thể ông cũng cứng thật.
Ông lão có chút hâm mộ nói.
Đến tuổi này, không phải so người nào có tiền hơn người nào, cũng không cần so ai nhiều con trai con gái hơn, mà bắt đầu so bì thân thể.
Tôi có thể sống dài hơn ông có nghĩa là tôi trâu bò hơn ông!
Vừa rồi khi ông lão ở bên ngoài trông cửa, đã nghe được động tĩnh thông cống thoát nước của lão đạo ở bên trong.
Những người tới ngõ hẻm này đa số đều là lão niên, dù sao thì đám kỹ nữ bên trong cũng là người tuổi tác đã cao, người trẻ tuổi không ai thích tới nơi này.
Người khác đều vội vã đến rồi lại vội vã rời đi, trường hợp đối lập hoàn toàn như lão đạo đã biểu thị rõ chênh lệch.
- Ha, bình thường chỉ cần rèn luyện thân thể nhiều hơn một chút là được. Tôi nói cho ông nghe, dựa vào tố chất thân thể này của tôi, cho dù có một đám quỷ sai đứng trước mặt tôi.
- Tôi cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào!
- Không hề sợ bọn họ sẽ câu mạng của tôi đi.
Lão đạo nói xong còn dùng sức vỗ vỗ lồng ngực khô đét của mình.
Nói lời này.
Lão nói thật sự rất có niềm tin!
- Thật khiến người ta ước ao quá lão ca. - Ông lão nhấp một ngụm rượu, chép miệng một chút, thở dài nói: - Tôi ấy à, lớn tuổi rồi, không được rồi. Hiện tại tôi còn có một vài biểu hiện ngớ ngẩn của tuổi già.
- Tôi cũng không biết liệu có ngày nào đó khi tôi ra ngoài, lại tự khiến bản thân đi lạc hay không.
- Ông nói xem, nếu như chúng ta bị lạc trên đường cái còn tốt, ít ra bên cạnh luôn có người nhìn chúng ta. Cho dù chúng ta xảy ra chuyện, không ai dám đỡ, nhưng vẫn sẽ có người gọi điện thoại báo cảnh sát hay gọi xe cứu thương gì đó.
- Nếu chúng ta tới vùng hoang vu hẻo lánh, ngay cả một người nhặt xác cho chúng ta cũng không có, không biết sẽ bị con mèo hoang chó hoang nào ăn mất nữa, ha ha.
- Già nua si ngốc? - Lão đạo sửng sốt một chút: - Vậy mà ông còn ra ngoài làm việc?
- Không làm việc thì làm gì, ở trong nhà một ngày cũng là một ngày, đi ra ngoài một ngày cũng là một ngày, đúng không?
Hai người lại cạn một chén.
Sự chua xót thuộc về người già nhộn nhạo trong chén rượu.
- Như vậy đi, dù sao thì cũng sắp tới tối rồi, để tôi xào hai món, hai anh em chung ta ăn một bữa, ông xem thế nào?
- Được, vậy tôi mặt dày chờ ông.
Ông lão đứng lên đi vào phòng bếp.
Đây là một căn phòng hai gian, cũng chính là căn hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích chừng sáu mươi mét vuông, rất chật hẹp, phòng bếp lại càng nhỏ.
- Một mình ông ở đây sao? - Lão tỏ ý hỏi.
- Đúng, tôi ở một mình, cũng lười cho thuê, ở một mình an tĩnh, tuy nói nơi này hơi nhỏ một chút.
- Ở một mình thì nơi này cũng không tính là nhỏ, nơi đám người tuổi trẻ kia thuê ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu mới gọi là nhỏ thật sự.
- Cũng đúng, nghe nói gần đây còn tăng tiền thuê, thật không dễ dàng.
Sau một lát, ông lão đi ra, nói: - Tôi đi xuống tầng tới vườn rau hái ít hành, lão ca, ông ngồi đây uống thêm ít rượu, chờ tôi một lát.
- Khổ cực, khổ cực.
Ông lão đi ra khỏi phòng, đi ra ngoài.
Lão đạo lại tới phòng vệ sinh, thống khoái mà xả nước. Sau khi ra ngoài, lão đi tới đẩy cửa phòng ngủ nhìn nhìn, căn phòng ngủ này trống rỗng, bên trong không có giường, nhưng có một tủ đông lớn.
Giống như tủ đông được đặt trong cửa hàng bán đồ uống lạnh vậy, nó nằm ngang trong góc, còn đang cắm điện.
Gian nhà được quét tước vô cùng sạch sẽ, sạch tới không nhiễm một hạt bụi.
Lúc trước khi lão đạo đi vệ sinh còn nhìn thấy trong bồn cầu đặt mấy loại thuốc sát trùng thơm ngát.
Lão huynh đệ này là một người cẩn thận trên phương diện sinh hoạt.
Đã mắc bệnh thích sạch sẽ gần bằng ông chủ nhà mình.
Lão đạo nhớ kỹ trước đây ông chủ cũng đặt một tủ đông ở tầng hai phòng đọc sách, chỉ có điều cái tủ đông kia của ông chủ to khủng bố, là loại tủ đông có thể chứa người chết.
Thời gian rất lâu tới nay.
Ông chủ vẫn nằm trong ấy ngủ, đương nhiên, bởi vì thể chất ông chủ rất đặc biệt, cũng chỉ có ông chủ có thể ngủ bên trong tủ đông mà không sợ đông chết.
Nếu lão Trương và tiểu loli ngủ trong tủ đông, ngày thứ hai không cần gọi bọn họ dậy ăn điểm tâm nữa, có thể trực tiếp chuẩn bị lo liệu tang sự cho bọn họ.
Chỉ có điều sau đó ông chủ có Oanh Oanh, hòm quan tài bằng băng kia không được mang tới tiệm mới ở Phố Nam.
Đối với chuyện này.
Lão đạo cũng hiểu được.
A.
Đàn ông.
Đẩy cửa căn phòng thứ hai ra.
Lão đạo sửng sốt một chút.
Bên trong lại có thể chỉ có một tấm chiếu được trải trên mặt đất.
Không TV, cũng không có vật gì đó khác, đơn giản tới không thể đơn giản hơn.
Lão đạo sờ sờ cằm của mình.
Cuộc sống của lão đầu này thật đơn sơ.
Chẳng trách sắp già nua si ngốc.
Đổi lại bần đạo ở nơi này, cũng phải si ngốc.
Tưởng tượng như vậy, đột nhiên lão đạo cảm thấy mặc dù khi bản thân mình ở phòng đọc sách, thường gặp phải chuyện gì đó dọa sợ.
Hôm trước gặp quỷ, hôm qua lại gặp “chim”.
Ngày kia gặp cái đồ chơi gì gì…
Thường xuyên bị kích thích.
Cũng có thể phòng ngừa già nua si ngốc.
Sau khi đóng hết cửa cả hai căn phòng, lão đạo đi tới cửa chính nhìn ra phía ngoài, lão huynh đệ kia đi hái cây hành thôi, vì sao đi lâu như vậy còn chưa trở về?
Lúc này.
Có một người phụ nữ mang theo túi nhựa đi từ đầu hành lang tới.
Tiệm này được bố cục theo dạng như vậy, tầng dưới cùng là cửa hàng, tiệm mát xa chân cũng là một nhà trong số đó, trên tầng đều là hộ gia đình.
Căn phòng của ông lão ở tầng ba.
- Ông là? – Người phụ nữ hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía lão đạo.
- Tôi không ở đây, tôi đến nhà bạn làm khách.
- Ông lão kia là bạn của ông sao? – Người phụ nữ có chút ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, làm sao vậy?
- Ông lão kia rất cổ quái, cả ngày chỉ ngồi ở đầu ngõ chơi cờ tướng, chưa từng thấy lão đi ra ngoài.
- Người lớn tuổi mà.
Lão đạo tỏ ra bản thân đã hiểu, lão ta biết mình có chứng si ngốc tuổi già còn đi lung tung khắp nơi, đó mới là đầu vào nước.
- Lão ta đâu? – Người phụ nữ hỏi.
- Phía dưới hái hành.
- Ở nhà nấu cơm sao?
- Đúng vậy.
- Ha ha, ông nói xem có kỳ quái hay không, tôi còn chưa bao giờ thấy lão ta ra ngoài mua đồ ăn, nhưng hình như mỗi bữa ăn của lão ta đều không tệ, có đôi khi lên tầng, tôi còn có thể ngửi được trong nhà lão truyền tới vị thịt.
- Ha ha.
Phụ nhân nhiều chuyện xong rồi lại đi lên tầng.
Lão đạo trở về gian nhà, ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu lột đậu phộng.
Trong lúc này, Trương Yến Phong gửi tin nhắn Wechat cho lão, hỏi lão đang ở đâu, anh ta muốn đến tìm mình.
Tin nhắn này dọa lão đạo sợ run một cái.
Không phải lão sợ lão Trương đến vì đại nghĩa diệt thân, bắt mình vào ngục, đến lúc đó chỉ cần để ông chủ cầm theo năm nghìn đồng đến cục cảnh sát đón người là được.
Nhưng lão đạo không muốn lão Trương lái xe cảnh sát chạy tới nơi này một vòng, dọa đám chị em phía dưới hỏng mất thì không hay.
Cũng bởi vậy, sau khi thấy tin nhắn của lão Trương, lão đạo dứt khoát không vội trả lời.
Sau khi uống hai ngụm rượu.
Cửa bị đẩy ra, ông lão trở lại, trong tay ông lão còn cầm theo một ít hành.
- Ông đợi lâu rồi đúng không? Hiện tại tôi đi nấu đồ ăn ngay đây, để lão ca được nếm thử tay nghề của tôi.
Ông lão đi tới gian phòng thứ nhất, khi trở về, trong tay ông lão cầm thứ đồ gì đó, hình như là thịt.
Lão đạo không chú ý lắm.
Chỉ chốc lát sau, phòng bếp truyền đến trận trận hương vị.
- Ừm!
Lão đạo xoa xoa đôi bàn tay.
Rất kỳ vọng.
Đại khái nửa giờ sau.
Một phần thịt kho tàu, một phần thịt xào, thịt chiên muối, lại thêm một phần canh xương.
Đều được bày lên bàn.
Thấy một bàn thịt.
Lão đạo sửng sốt một chút.
- Người anh em, hiện tại tôi biết chứng già nua si ngốc của ông từ đâu tới rồi.
- Mỗi ngày ông ăn đầy mỡ như thế.
- Ngoài thịt ra chỉ có thịt.
- ĐM.
- Ông không si ngốc thì ai mới si ngốc?
- Ha ha, khi còn bé nhà tôi nghèo lắm, chỉ mong có thể được ăn thịt, nhưng lại không có mà ăn.
- Hiện tại tôi có điều kiện rồi, cũng không còn sống được mấy năm nữa, nhân lúc còn có thể phải tranh thủ ăn. Có trời mới biết kiếp sau tôi có nghèo hay không, đúng không?
- Trước đây chủ tịch Mao đã nói, ăn thịt kho tàu bổ não.
- Cũng đúng.
Lão đạo gắp một miếng thịt, nuốt vào.
Thịt ngon.
Béo mà không chán.
(o








)o

Ăn quá ngon! ! !
Lão đạo ăn tới cứ phải gọi là thoải mái.
Ăn uống như vũ bão.
Không cần ăn cơm, bởi không có cơm, chỉ ăn hết thịt.
Cuối cùng lão lại uống ba chén canh thịt lớn.
Chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vỗ bụng một cái.
Lão đạo cảm thán nói:
- Sảng khoái, thật thoải mái, thật sung sức!
Ông lão bưng chén rượu lên cụng ly với lão đạo, hai người uống một hơi cạn sạch, lão đã ăn no rồi.
- Lão đệ này, tay nghề của lão đệ không ra ngoài làm đầu bếp thật lãng phí. Trong công ty tôi có một nữ đầu bếp, nhưng tay nghề của nữ đầu bếp ấy còn không khá bằng ông.
- Ah, lão ca mở công ty sao?
Ông lão có chút ngoài ý muốn, lập tức hỏi.
- Đúng vậy, mở công ty, mặt tiền cửa hàng ngay Phố Nam.
- Phố Nam sao, thật khó lường. - Ông lão kinh hô.
Trong mắt người Thông Thành chính gốc, Phố Nam là khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố Thông Thành, có thể thuê mặt tiền cửa hàng ngay nơi này, chỉ tiền thuê thôi đã là một con số kinh người.
- Không kiếm được lời, toàn lỗ vốn thôi, trong công ty tôi toàn là những kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, thật đáng buồn.
- Ha ha, cũng đúng, hiện tại việc làm ăn khó khăn, mà nhân viên kiên định đàng hoàng cũng không dễ tìm.
- Đúng vậy, nhân viên trong tiệm toàn một đám làm biếng, nếu tôi không theo dõi kỹ, không cầm roi đốc thúc phía sau, cả đám bọn họ sẽ phơi nắng rồi uống trà ngay dưới mí mắt tôi mỗi ngày.
- Người làm ông chủ như tôi cũng thật khổ cực.
- Đối với thuộc hạ, ông phải cẩn thận dạy dỗ bọn họ, phải khiến bọn họ tuân theo quy củ.
- Đúng vậy.
- Cũng thật không dễ dàng, trước đây nghe nói ông không thân không thích, kết quả không ngờ ông còn mở công ty… Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới, ông cũng thú vị thật, giàu thế mà lại chạy tới đây tiêu phí?
- Dựa theo thu nhập của ông, hẳn không nghèo tới mức phải chạy tới đây chứ?
- Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, không phải đám nhân viên trong tiệm của ông sẽ vội muốn chết sao?
- Ai kêu tôi thích tới nơi này chứ, đám em gái trong club quá trẻ tuổi, tôi không xuống tay nổi. Mỗi người nơi ấy đều chỉ mới tới tuổi cháu gái tôi, thậm chí còn có thể làm chắt gái của tôi, thật sự không thể xuống tay được.
- Hơn nữa.
- Tuổi tôi đã cao, ông nói xem người như tôi còn bao nhiêu xung động và nhu cầu đâu?
- Không phải chỉ muốn tìm một an ủi.
- Tìm một người mình cần, trò chuyện, tâm sự với mình, ông nói có đúng hay không?
- Nói vậy cũng đúng.
Ông lão gật đầu.
Lại yên lặng thở dài.
Vẻ mặt.
Có chút thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận