Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 771: Chó điên (1)

Lời Châu Trạch nói không khiến hòa thượng chốc đầu tức giận, không khiến ông ta hoài nghi.
Lúc trước Gia Cát Lượng bày không thành kế rốt cuộc có cao minh không, thật ra không phải ở bản thân ông ta, mà ở vị ông ấy muốn mê hoặc, mơ có đủ lợi hại hay không.
Nếu lúc đó Gia Cát Lượng gảy đàn cho một tên ngốc nghe...
Cũng may, hòa thượng chốc đầu trước mắt không phải là một tên mãng phu ngốc nghếch gì.
Ông ta cảm thấy được lời nói của Châu Trạch và thái độ của vị kia.
Chuẩn xác như vậy.
Trôi chảy như vậy.
Đương nhiên như vậy.
Đúng vậy.
Đây chẳng phải là tính cách của vị kia sao!
Trên mặt hòa thượng chốc đầu lại lộ ra vẻ sùng kính.
Nhất là mặt ông ta, vốn “Tốt xấu rõ ràng”, hơn nữa biểu cảm này thật sự muốn bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị.
Châu Trạch cũng bởi vì vậy mà hơi kinh ngạc.
Bản thân chỉ đơn giản đang phô trương thanh thế.
Nói một chút không xuôi tai.
Thật sự giống như vịt chết còn cứng mỏ.
Nhưng vì thế quái nào mà lại cảm thấy đối thủ giống như đang “Vui vẻ chịu đựng” vậy?
- Phải rồi, a di đà Phật, bần tăng, dốc hết toàn lực, thử giết thí chủ.
Nửa thân bên trái hòa thượng chốc đầu lóe lên ánh sáng vàng.
Nửa thân bên phải lại lóe lên ánh sáng màu đen.
Khí tức trên thân lấy một tư thái cực kỳ khủng bố nhanh chóng tăng lên.
Đây gọi là nghiêm túc.
Cũng cần phải nghiêm túc.
Chỉ có chứng minh bản thân có năng lực giết được người trước mắt.
Vị kia.
Mới có thể xuất hiện.
Mới có thể giống như lần trước.
“Luận Phật” với mình!
Dùng lời nói của nhà hiền triết để hình dung.
Sau khi hòa thượng chốc đầu nghe được lời nói trào phúng của Châu Trạch, cảm giác tiểu vũ trụ trên dưới toàn thân mình đều bắt đầu thiêu đốt lên sôi trào hừng hực!
Giết chết Châu Trạch, là lịch lãm vị kia cho mình đi!
“Ong!”
Thân hình hòa thượng chốc đầu biến mất ngay tại chỗ.
Châu Trạch chỉ nhìn thấy trong tầm mắt của mình xuất hiện hai vầng sáng chói mắt.
Sau đó nhận thấy ngực bị hung hăng nện trúng.
“Rầm!”
Vốn không hề lưu lại đường sống cho mình có thể phản ứng.
Cả người ông chủ Châu bay ngược ra ngoài.
Đụng nát cửa sổ thủy tinh, trượt xuống.
Nhưng mà.
Không đợi Châu Trạch rơi xuống đất.
Quầng sáng hai màu kia lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh anh.
Chỗ cổ Châu Trạch bị một đôi tay bóp chặt.
Tốc độ rơi xuống lại một lần nữa tăng mạnh.
“Rầm!”
Hòa thượng chốc đầu ném mạnh Châu Trạch lên trên đường cái, rồi lại nâng lên, đè thân mình Châu Trạch lên đường, nhanh chóng đẩy về trước.
“Rầm!”
Hòa thượng chốc đầu buông tay.
Giống như tư thế chơi bowling.
Thân mình Châu Trạch giống như chiếc bao tải tiếp tục trượt đi trên đường, trên đất để lại một rãnh sâu thật dài.
Đợi đến khi năng lượng hao hết.
Thân mình giật giật vài cái trên mặt đất.
Rồi lại suy sụp té xuống đất.
Đứng ở bên cạnh, có thể nhìn thấy rõ được quần áo trên lưng Châu Trạch đã hoàn toàn bị mòn đến sạch sẽ, da thịt cũng mới vừa bị một loạt ma sát khủng bố phá rách, để lại miệng vết thương cực kỳ khủng bố, sâu đủ thấy xương!
Hòa thượng chốc đầu không tiếp tục tiến lên trước.
Ông đứng ở đó, giống như đang quan sát phản ứng của Châu Trạch.
Theo lý thuyết.
Rất nhiều phim truyền hình ngốc nghếch luôn luôn nói về một chủ đề, đó chính là nhân vật phản diện chết vì nói nhiều.
Giờ phút này cho dù kẻ địch đã chết chưa, bổ mấy đao tử thủ xuống mới là lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng mà.
Hòa thượng chốc đầu lại không phải vì muốn thưởng thức dáng vẻ chật vật của Châu Trạch.
Thuần túy bởi vì ông nhất định phải dừng lại, điều hòa lực lượng hai loại thuộc tính trong cơ thể mình.
Phật dùng đến trấn áp, cũng lấy ra che giấu.
Bởi vì mây đen trên đỉnh đầu vẫn còn đó chưa hoàn toàn tan đi.
Lực lượng mới gia nhập tự nhiên rất cường đại, nhưng rất không ổn định, xử lý không cẩn thận một cái, tẩu hỏa nhập ma còn tốt, trực tiếp bị sét đánh xuống mới là kết cục khủng bố nhất.
Ông cần dừng lại một chút.
Điều hòa và khống chế.
Cũng chính trong thời gian này.
Trong tầm mắt của hòa thượng chốc đầu.
Hai tay Châu Trạch dần dần run lên.
Anh định chống đỡ thân thể đứng lên.
Lại rất khó làm được.
Mới vừa bị đánh liên tiếp.
Đã vượt qua cực hạn có khả năng chống cự của bản thân Châu Trạch.
Khó khăn ngẩng đầu.
Ông chủ Châu cắn răng.
Sau này.
Thật ra suy nghĩ trong lòng lại không nhiều lắm.
Ý niệm duy nhất chính là đứng lên.
Đứng lên.
Không có ý niệm gì.
Cũng không còn tín niệm gì.
Thuần túy chính là bạn bị người đánh ngã.
Đau quá.
Rất muốn đứng lên trả lại đối phương một quyền!
- A di đà Phật!
Hai tay hòa thượng chốc đầu chắp thành hình chữ thập.
Khó khăn lắm.
Cuối cùng ông đã hóa giải hai luồng lực lượng xung đột trong cơ thể mình.
Sáng vàng và ánh sáng màu đen trên người cũng đều đồng thời mờ đi.
Ông cất bước đi về phía Châu Trạch.
Chậm rãi nói:
- Nếu ngài còn không đi ra, bần tăng thật sự sẽ siêu độ cho chó giữ nhà của ngài đó.
Chó giữ nhà!
Khi nghe được ba chữ này.
Ánh mắt của Châu Trạch trừng lớn hơn.
Ngực phập phồng một trận.
Hai tay siết chặt lấy.
Giữa mười ngón tay còn đang đổ máu, máu tươi chảy tràn ra từ kẽ ngón tay.
Hòa thượng chốc đầu đi đến trước mặt Châu Trạch.
Nhằm vào đầu Châu Trạch.
Giơ chân lên.
- A di đà Phật!
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn mũi giày dơ bẩn kia.
Thật sự.
Rất bẩn.
Dần dần.
Trong tầm mắt của Châu Trạch.
Bắt đầu dần dần mơ hồ.
Màu đỏ vốn chỉ xuất hiện hai bên tròng mắt đã bắt đầu dần dần bao trùm khu vực trung tâm.
Vả lại lấy tốc độ cực nhanh phủ kín hai mắt.
Lúc trước ở Ngọc Long tuyết sơn, Châu Trạch cắn nuốt Mộc Thừa Ân, lực lượng này thiếu chút nữa khiến cho anh rơi vào điên cuồng, nếu không phải cuối cùng tỉnh táo lại, có thể còn ăn luôn cả Oanh Oanh.
Cắn nuốt giữa cương thi là phương thức tăng lực lượng lên nhanh nhất, nhưng dễ dàng bởi vì vậy mà “Mất đi lý trí” nhất, quá khứ tương lai, thật sự có mấy đại cương thi tiếng tăm lừng lẫy, lại cuối cùng không thể chết già, tiêu tán giống như sao băng.
Nguyên nhân ở đó, một đường cắn nuốt một đường điên cuồng, càn rỡ đến trời cao không nhìn được, đánh luôn sét xuống diệt sát!
Lực lượng này chỉ tạm thời áp chế xuống, nếu trải qua thời gian mấy tháng chậm rãi điều trị và tiêu hóa, vấn đề thật sự không lớn.
Nhưng mà.
Trước mắt cách cắn nuốt Mộc Thừa Ân mới qua không đến hai ngày.
- A!
Tai họa.
Nguyền rủa.
Phẫn nộ.
Đủ loại cảm xúc tiêu cực nguyên thủy nhất bắt đầu không ngừng tụ tập và kích động lên.
Lúc này hòa thượng chốc đầu lại vui vẻ trong lòng.
Nói:
- Là ngài.
- Là ngài đã thức tỉnh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận