Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 737: Sát khí! (1)

Châu Trạch duỗi thắt lưng, bồng bềnh trên mây.
Thi độc đều là tồn tại cực kỳ khủng bố với phần lớn mọi người, thi độc cực đoan một chút thậm chí còn có hiệu quả ăn mòn đối với linh hồn.
Nhưng đối với cương thi mà nói, đây lại là thuốc bổ!
Lấy “Huyết thống cương thi” của Châu Trạch và Oanh Oanh mà nói, cũng không tồn tại vấn đề hư không chịu nổi bổ gì đó.
- Cô và bộ đầu Trần kia, đang lập kế hoạch giành cái này... ...
Châu Trạch còn chưa nói xong.
Chóp mũi đã ngửi thấy mùi máu tanh, phòng của anh ở tầng ba.
Bên kia, ánh mắt của Oanh Oanh cũng ngưng lại.
Người phụ nữ lại thay đổi sắc mặt, hơi kinh hoảng nói:
- Bọn họ, bọn họ đuổi tới!
Không đợi Châu Trạch hỏi “Bọn họ” là ai.
Đã nhìn thấy sau lưng Oanh Oanh đột nhiên xuất hiện một mặt xương khô, một bàn tay của đối phương chộp lấy tảng đá màu xanh Oanh Oanh đang cầm trong tay, tay kia thì vung mã tấu rỉ sét lên chém xuống!
Oanh Oanh phản ứng lại rất nhanh, thân hình tránh sang, tránh thoát một đao này của đối phương, đồng thời đá một cước lên trên người đối phương.
“Phịch!”
Thân thể đối phương run lên.
Khí lực trong một cước này của nữ cương thi khủng bố lắm, thế mà lại không thể đá động đối phương, ngược lại Oanh Oanh bị lực phản chấn này đẩy lui liên tục về phía sau.
Cùng lúc đó
Một đầu lâu mặc áo giáp giống vậy phản chiếu ra từ cửa sổ phía sau Châu Trạch, mã tấu chém từ trên đầu Châu Trạch xuống!
Châu Trạch ngẩng đầu.
Tay phải nắm chặt, năm móng tay nhanh chóng dài ra, dài giống như cái liềm, nháy mắt đã khóa mã tấu này lại, tiếp theo, Châu Trạch nghiêng ghế dựa ra sau, móng tay trái trực tiếp đâm về phía ngực của kỵ sĩ xương khô!
“Xoẹt xoẹt!”
Áo giáp của đối phương thế mà lại đón đỡ được móng tay của Châu Trạch, Châu Trạch chỉ cảm thấy năm ngón tay của mình đau đớn tan lòng nát dạ, giống như không phải năm ngón tay của mình đâm vào người mà đâm vào một tảng kim loại lớn cứng rắn.
Nhưng mà.
Cho dù là kẻ đối diện với Oanh Oanh hay đối diện với Châu Trạch bên này.
Đều trong lúc nhất thời đứng khựng ở đó.
Đại khái qua vài giây sau bọn họ mới khôi phục hành động, tiếp tục giơ mã tấu lên chém xuống.
Oanh Oanh tránh thoát mã tấu, tay phải nắm thành quyền đấm vào chỗ dưới thắt lưng đối phương.
“Phịch!”
“Shh!”
Oanh Oanh hít sâu một hơi.
Nữ cương thi chỉ cảm thấy quả đấm của mình đã tê dai, nhưng kỵ sĩ xương khô này vẫn lù lù bất động!
Châu Trạch xuống khỏi ghế, càng không ngừng lui lại, thân mình anh yếu ớt không giả, nhưng không thiếu tay chân, đặc biệt là vào lúc này, dưới nguy cơ sống chết, vẫn tương đối linh hoạt.
Mã tấu của đối phương bổ lên bàn trà, sau vài giây bàn trà mới biến thành hai nửa đổ xuống, thứ này lại càng đánh thẳng một mạch, lấy phương thức mở rộng cửa giữa ra đổi mạng đuổi chém Châu Trạch.
- Cà phê!
Mười ngón tay của Châu Trạch ép xuống.
Mười luồng sương đen lập tức thoát ra, khóa lại kỵ sĩ xương khô trước mặt, nhưng ngay sau đó, đối phương lại thét lên, thế mà lại tránh thoát được khỏi trói buộc, một lần nữa đánh tới.
Người phụ nữ vào trước lại hét lớn:
- Đi, nhanh chạy trốn!
Nói xong.
Cô cũng không quản cục diện ở đây.
Lao về phía cửa, ai biết cô mới vừa mở cửa, bên ngoài đã có hai kỵ sĩ xương khô đứng đó, cô phản ứng nhanh, thêm với thân hình như có thể tùy ý vặn vẹo, tuy rằng tránh được, tránh né công kích, nhưng lại bị áp chế về căn phòng này.
Trong lúc nhất thời.
Trong căn phòng có bốn kỵ sĩ xương khô.
Những thứ này ăn không nát, đánh không động, từ khi xuất đạo đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên ông chủ Châu động phải loại này, kể cả móng tay của mình đều không hề có chút tác dụng.
Mà lúc này, bốn kỵ sĩ xương khô cùng nhau phát uy, vung đao bổ tới.
Tốc độ của bọn họ không nhanh, nhưng trạng thái hoàn toàn không lo bản thân bị thương đánh chúng chúng cũng không phản ứng, quả thật chính là một kiểu bug!
Châu Trạch tránh né sang, tuy rằng tránh thoát được, nhưng đầu đao của đối phương lại xé rách áo tắm anh đã mặc sau khi tắm xong lúc trước.
Ông chủ Châu cũng nổi giận.
Ngửa thẳng đầu:
- A!
Hai răng nanh lộ ra nơi khóe miệng.
Trên nửa người trần trụi cũng bắt đầu lưu chuyển lên từng ký hiệu.
Hai kỵ sĩ xương khô cùng ép về phía Châu Trạch.
Lần này Châu Trạch không tránh né, va chạm trực tiếp!
“Keng keng!”
“Keng keng!”
Mã tấu của đối phương chém lên chỗ vai Châu Trạch.
Thân thể Châu Trạch run lên.
Thiếu chút nữa bị luồng lực lượng đáng sợ này chấn động đến quỳ xuống.
Cũng may đầu gối phát lực, ráng chống đỡ được.
Đồng thời một bàn tay ôm lấy cổ của một kỵ sĩ xương khô, thuận thế dán lên, hé miệng, hai răng nhanh cắn vào cổ người ta!
“Phập!”
Răng nanh đâm vào.
Nhưng kỵ sĩ này giống như từ đầu đã không có cảm giác đau đớn, hai tay thế mà lại ôm lấy eo Châu Trạch, để cho đồng bạn của mình ở phía sau vung hai tay cầm đao chém xuống chỗ cổ Châu Trạch.
- Âm ty có trật tự, vong pháp vô tình, phá!
Luật sư An đang bàn giá cả kịp thời xuất hiện.
Đạp cửa phòng ra sau đó bấm tay niệm chú.
Một đường sáng màu đen đánh lên trên người kỵ sĩ xương khô.
Nhưng mà.
Tên kỵ sĩ kia lại hoàn toàn không phản ứng.
Vết đao vẫn bổ xuống cổ Châu Trạch!
- A!
Châu Trạch chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng một trận.
“... ...” Luật sư An, thật xấu hổ.
“Phịch!”
Châu Trạch bị nện xuống.
Mà bên kia, Oanh Oanh cũng có phần chống đỡ hết nổi, người phụ nữ kia, lập tức bị tên kỵ sĩ xương khô cuối cùng đuổi đến né tránh khắp nơi trong phòng.
Châu Trạch ngã trên mặt đất theo bản năng giơ tay xoa sau cổ mình, cho dù dưới trạng thái cương thi, mới vừa ăn tươi một đao này, cũng vô cùng khó chịu.
- Đến đây, đến tìm tao nè, đến tìm tao nè! Tao nhảy vào đây, tao lại nhảy ra ngoài, đến đây, đến đánh tao này!
Luật sư An thật sự hấp dẫn thù hận, nhảy nhót ở cửa, vẫn hấp dẫn được lực chú ý của hai kỵ sĩ xương khô từ trên người Châu Trạch chuyển dời đến trên người anh.
Khi hai kỵ sĩ xương khô kia đuổi tới.
Luật sư An còn đang nhăn mặt lập tức quay đầu chạy xuống dưới lầu, đồng thời còn không quên kêu:
- Ông chủ, ở đây còn có quỷ!
Châu Trạch miễn cưỡng đứng lên.
Oanh Oanh lùi lại đến bên người anh, kỵ sĩ xương khô kia vẫn luôn đuổi theo chém Oanh Oanh cũng áp sát tới.
Châu Trạch lắc lắc đầu.
Không lỗ mãng xông lên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận