Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 849: Nổi giận! (2)

- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi;
- Mọi người cùng nhau bịt mắt đi, thế giới thật tốt đẹp!
- Chủ tịch hội đồng quản trị, ông?
Vương Hưng Kiến cảm thấy chủ tịch hội đồng quản trị rất không bình thường.
Là tuổi già si ngốc?
Bác sĩ già ngừng hát.
Nghiêng đầu sang.
Liếc nhìn Vương Hưng Kiến.
- Nếu như ánh mắt đã thích bị bịt lại, vậy cần mắt làm cái gì chứ?
- Cái gì? Chủ tịch hội đồng quản trị, ông đây là... A a a a a!!!!!!
Vương Hưng Kiến quỳ sát đất.
Chỗ hai tròng mắt của anh.
Máu tươi đang ồ ạt chảy ra.
Giống như mở hai vòi rồng chỗ hai mắt, máu tươi giống như không cần tiền không đau lòng ào ào tuôn ra.
- Mắt đã thích bị bịt, giữ lại làm cái gì.
Bác sỹ già dồi dào sức sống nhảy đến trước mặt Vương Hưng Kiến.
- A a a a!!!!!
Vương Hưng Kiến vẫn còn tiếp tục kêu thảm.
Anh đột nhiên hiểu được mấy lời trước đó chủ tịch hội đồng quản trị đã hát rốt cuộc có ý gì.
Một cảm xúc hoảng sợ và không cam lòng tràn ngập ra.
- Ông là người hay là quỷ, ông rốt cuộc là người hay là quỷ!!!
Vương Hưng Kiến kêu lớn tiếng lên, kêu đến gần như muốn khóc.
- Không phải cậu mở to mắt ra sao, cậu nhìn xem tôi là người hay là quỷ?
Bác sỹ già hỏi ngược lại, lập tức, ông giống như nghĩ tới điều gì, áy náy nói:
- Xin lỗi, tôi đã quên mắt cậu bị mù rồi.
Đây là.
Ác quỷ lấy mạng?
Không thể nào.
Không có khả năng.
Vì sao lại tìm tới mình chứ?
Vì sao tìm tôi?
Vì sao ông không đi tìm viện trưởng, không đi tìm chủ nhiệm, vì sao không đi tìm nhóm cấp trên ăn bánh bao nhân thịt người đến ruột già chảy mỡ chứ!
- Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi chứ!!
Vương Hưng Kiến rất không cam lòng, thậm chí còn hơi uất ức.
Trước đó tôi rõ ràng còn định tố giác, tôi rõ ràng còn định đi vạch trần, tôi đã từng do dự, tôi đã từng giãy giụa, tuy rằng hiện giờ...
So với một đám người lòng không gợn sóng kia.
Tôi vẫn tốt hơn đi!
Vì sao lại là tôi, vì sao lại tìm tới tôi!
Bác sỹ già cúi người.
Hai tay túm lấy khuôn mặt của Vương Hưng Kiến.
Vương Hưng Kiến chỉ cảm thấy cả người mình bị túm lên.
Trong mắt anh đỏ ửng, không nhìn được bên ngoài.
- Có phải cảm thấy thật ủy khuất không?
Bác sỹ già thân thiết hỏi.
- Ủy khuất... ...
Vương Hưng Kiến bật khóc, trong mắt trải rộng huyết lệ.
- Có phải cảm thấy thật không công bằng không?
- Không công bằng... ...
Vương Hưng Kiến hét lên, giống như thằng nhóc con, anh thật sự đã bị dọa bể mật.
- Có phải cảm thấy mình giống như người tốt, chỉ định giả bộ như không phát hiện, lại không trợ Trụ vi ngược, tôi nên đi tìm người khác, không nên tới tìm cậu.
- Đúng không?
- Đúng... Ông nên đi tìm người khác... tìm người khác chứ!!! Vì sao lại tới tìm tôi, mắt tôi đau quá, đau quá thật sự đau quá... ...
Cục cưng đắng trong lòng.
Cục cưng uất ức trong lòng!
Bác sỹ già nghe vậy.
“Khặc khặc” cười ra tiếng.
Đột nhiên.
Ông dán miệng mình tới bên tai Vương Hưng Kiến.
Nói khẽ:
- Thế nào.
- Chỉ cho cậu có thể giả vờ không nhìn thấy.
- Lại không để cho tôi cũng.
- Mắt mù à?
“Rắc rắc... ...”
Bên tai Vương Hưng Kiến truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Sau đó anh chợt nghe thấy tiếng gió.
Nhiệt độ chung quanh đã càng lúc càng thấp.
Tiếng gió bắt đầu càng lúc càng lớn.
Hoàn toàn phủ đầy màng nhĩ của mình...
- A a a a a a!!!!! A a a a a a!!!!!!
Bác sỹ già giơ tay lên cao.
Càng không ngừng kêu.
Thân mình càng không ngừng lắc lư, lắc lư, lắc lư!
Ông thật hưng phấn, ông khó có thể kiềm chế được.
Chỗ khóe mắt.
Xuất hiện một vạch đen.
Giống như bọng mắt mới vừa vẽ lên.
- A a a!!! A a a a!!!!!
Bác sỹ già tiếp tục lắc lư:
- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi.
- Mọi người cùng nhau mù đi, mọi người cùng nhau mù đi nha!!!
Đột nhiên.
Thân mình bác sỹ già ngừng lắc lư, giống như bị nhấn nút dừng hình.
Rồi sau đó.
Ông nâng một chân lên.
Một chân dẫm trên sàn.
Thân mình giống như đứa bé trong hộp âm nhạc.
Chậm rãi xoay tròn.
Về một hướng.
Ngón tay ông nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.
Nói:
- Tôi còn nhớ mấy người nha, ha ha ha;
- Tôi đã trở về nha.
- Đã trở về nha.
- Tôi đã nói rồi.
- Tôi sẽ trở về.
- Tôi cũng muốn chết.
- Nhưng tôi không chết được.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
- Ai con mẹ nó có thể khiến cho tôi chết, tôi cám ơn tổ tông mười tám đời kẻ đó a ha ha ha ha!!!!!!
Bác sỹ già im lặng.
Lại dạo quanh một vòng ở đó.
Nhìn về phía kia.
Ngoắc ngoắc tay.
Nói khẽ:
- A.
- Thứ nhất.
- Bắt đầu.
- Bịt mắt của bạn đi, bịt mắt của tôi đi;
- Chúng ta cùng nhau mù đi, chúng ta cùng nhau mù đi nha!
... ... ...
- Thân thể cô thật sự không thoải mái?
Ngồi trên xe, lão Trương thân thiết hỏi.
- Anh nghĩ rằng tôi lừa anh?
Cảnh sát Trần hỏi ngược lại.
- Không phải.
Lão Trương khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Thật ra đêm nay không tìm được thu hoạch mà anh vốn muốn tìm, nhưng cũng có một chút thu hoạch
- Thật ra, chuyện này, anh có thể thay đổi suy nghĩ đi thăm dò.
- Suy nghĩ gì?
- Ánh mắt, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào bệnh viện này, bệnh viện này, rát có thể chỉ là một cứ điểm bày ra trước nhất, sau lưng nó, có lẽ, còn có không gian lớn hơn nữa ẩn giấu đồ bẩn thỉu.
Lão Trương thoáng nghĩ, gật gật đầu:
- Tôi biết.
- Anh làm cảnh sát hình sự đã lâu, vừa nghe thấy người mất tích, đã nghĩ tới có phải bị hại hay không, nói không chừng, hiện giờ bọn họ rất tốt.
- Vừa cao hứng lại tự tin cảm thấy cuộc đời sục sôi.
- Ha ha.
- Đừng cười, anh gọi là người bất tỉnh giả vờ ngủ, nhưng án này là anh giúp người mất của tìm ví tiền về giúp người nhà người chết bắt được hung thủ, tóm lại, thật phức tạp đi.
- Còn có.
- Về sau anh không được một mình đến bệnh viện này.
- Không đúng, cô rốt cuộc đang lo lắng cái gì?
Lão Trương hỏi.
- Anh lái xe của anh, nhanh lên.
Cảnh sát Trần thúc giục, cô không định giải thích nhiều gì cho lão Trương, cũng lười giải thích nhiều.
Trên thực tế, cô rõ ràng, lão Trương vốn không phải là người trong dòng xoáy, anh chỉ cần không tới gần vào trong, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Được, được.
Lão Trương đạp chân ga.
Bạn cần đăng nhập để bình luận