Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1750: Bình Đẳng Vương An (thượng) (2)

Phùng Tứ chậm rãi đứng lên, ánh mắt, nhìn về phía phương xa.
Người vừa tới khẽ cau mày, nhưng cũng theo ánh mắt của Phùng Tứ mà nhìn về phía bên đó, nhưng ở trong đó, không có ai cả, anh ta không khỏi có chút ảo não.
Nói:
- Nếu lúc này anh quỳ xuống, cam nguyện trung thành ra sức với tôi, những chứng cứ ở trong tay của tôi đây, nói không chừng còn có thể tạm hoãn chưa nộp lên trên.
Phùng Tứ thở dài, nói:
- Người cuối cùng mà tôi thề thần phục, cuối cùng cũng bị tôi tố cáo rồi.
- … - Người vừa tới.
- Ngược lại cũng đã từng nghe nói qua một chút, ban đầu vị kia và anh cùng làm tuần sứ, hai người các người, xem như là hình mẫu của tiếng xấu đồn xa đi.
- Chê cười rồi.
- Được rồi, tuy nói tôi cũng không biết rốt cuộc anh đã ăn sai nhầm thứ quái gì mà dẫn tới thần trí điên đảo, nhưng nếu anh đã dầu muối không ăn, vậy thì cũng đừng trách tôi.
- Anh.
- Phùng Tứ.
- Cứ chờ bị xử lý đi!
- Đừng như vậy chứ, này, chờ một chút nha.
Lúc này.
Một giọng nói lười biếng truyền tới từ bên bức tường của viện.
- Hây da, tôi nói này, tiểu Tứ à, đừng như vậy chứ, tường viện của phủ đệ này thật sự là đủ cao đó, cao đến mức anh trai tôi đây cũng sắp không trèo lên nổi nữa rồi.
“Phốc” một tiếng.
Luật sư An ngã xuống từ trên tường.
Cũng may, luật sư An vẫn rất chú ý đến hình tượng, đứng dậy, phủi phủi phần tro bụi không tồn tại ở trên người, vừa đi về phía Phùng Tứ vừa hỏi:
- Tôi nói này, Tứ nhi à, sao anh càng sống càng thụt lùi vậy chứ, tranh sủng nịnh nọt thế nhưng là chuyên ngành cũ của chúng ta mà, sao rồi, sao lại bị xa lánh trước rồi, chậc chậc.
- Sau này anh đừng nói là có quen biết với tôi nữa, tôi cũng không vỗ vai xưng anh em với loại người ngay cả vuốt mông ngựa mà cũng không biết như anh nữa!
Vị phán quan đai lam kia có chút hứng thú mà nhìn về phía luật sư An.
Nói:
- Anh chính là, An Bất Khởi?
- Tên khốn kiếp, mày mà cũng xứng gọi tục danh của An gia sao!
Thúy Hoa tức giận mắng.
- Ha.
Luật sư An giơ ngón tay cái lên với Thúy Hoa, đi vào trong đình hóng mát, nhìn lò than nhỏ một chút, nói:
- Có còn dưa muối không?
- Có, cái này là chuẩn bị cho An gia.
Thúy Hoa dành thời gian bận rộn chuẩn bị.
Luật sư An thì dùng bả vai húc vào ngực của Phùng Tứ một cái, nói:
- Sao vậy chứ, đang hỏi anh đấy.
Phùng Tứ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói:
- Cũng không biết là tên khốn kiếp nào không mang theo não, tự thiến linh hồn của mình, sau đó đám người kia, cũng đều nói theo, tự thiến linh hồn của mình.
- Tê…
Luật sư An nghe thấy, theo bản năng mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Ngay sau đó xoay người nhìn về phía vị phán quan đai lam kia, hỏi:
- Anh ta cũng tự thiến?
- Đã thiến.
Phùng Tứ trả lời thay đối phương.
- Ha ha ha, ôi tôi buồn cười quá đi, thái giám ở dương gian, thời điểm chết còn nhớ mang bảo bối của mình về an táng theo, làm quỷ thế này, ngược lại cũng thật vất vả đến làm khó người ta mà.
- Chuyện này con mẹ nó, nếu như trở thành xu hướng, há chẳng phải sau này muốn vào quỷ môn quan, sau khi tới cầu Nại Hà, còn phải nhập gia tùy tục tự tình thân trước?
- Còn nữa, tôi nói này, có phải là anh đã biết tôi tới từ sớm rồi hay không, cho nên mới vừa rồi mới cứng rắn như vậy mà không làm cho cho anh ta?
- Ừm. - Phùng Tứ trực tiếp đồng ý.
- Cũng khổ cho anh rồi.
- Dù sao cũng phải sống sót trước, sống sót, mới có thể tiếp tục ra vẻ.
- Không phải vậy, tôi nói này, tôi lại không thể tới chỉ để ăn mì dưa muối thôi hay sao? Có lẽ tôi ăn xong lập tức chạy về dương gian thì sao.
- Anh sợ chết.
- Khục khục khục…
- Không thiểm ra được thành quả gì, anh cũng không dám chủ động tới địa ngục, càng không thể nào chạy tới nơi này.
- Phải.
Lúc này, vị phán quan đai lam bị hai người làm như không thấy kia, ngón tay của anh ta chỉ về phía An Bất Khởi cùng Phùng Tứ.
Chẳng qua là.
Không đợi anh ta mở miệng.
Thì luật sư An đã lấy ra một lá bùa trước.
Đây là một lá bùa màu vàng tươi.
Trên lá bùa còn kẹp một sợi lông màu đen cuộn xoắn.
Khói trắng lượn lờ bay lên.
- Lệnh bài ở nơi này!
Vị đai lam kia sửng sốt một phen, nhưng ngay lúc đó mới ý thức được, mắng:
- Dám hỏi trong tay anh đang cầm lệnh bài gì, tôi chưa từng nhìn thấy thương thị đại nhân ban hành loại lệnh bài này!
- Ha ha, dĩ nhiên là Phủ Quân lệnh, lệnh bài của Thái Sơn Phủ Quân!
Vị phán quan đai lam kia nghe vậy, gần như cười đến điên rồi.
Ôm bụng.
Nói:
- Ha ha ha ha, chẳng lẽ hai người các anh mất trí rồi, lại dám dùng kiếm của tiền triều mà chém quan đương triều!

Phán quan đai lam cười rất ngông cuồng, rất đắc ý, đứng ở trên lập trường của anh ta, biểu hiện như vậy, quả thật không sai.
Tuy nói Bồ tát biến mất, ngôi miếu nhỏ trên đỉnh Thái Sơn cũng trống không.
Nhưng bất kể tiếp theo phong vân thay đổi như thế nào, trên dưới âm ti, đúng thật là không có ai từng ảo tưởng về chuyện thời đại của Phủ Quân sẽ trở lại một lần nữa.
Phải biết, lúc trước Thái Sơn Vương tượng trưng cho tầng giấy dán cuối cùng của Thái Sơn nhất mạch, trong lần hỗn loạn trước cũng đã trực tiếp bỏ mình rồi, có thể nói, Phủ Quân nhất mạch, ngay cả một chiếc quần đùi cuối cùng để che nỗi xấu hổ cũng đã mất sạch rồi.
Ngàn năm trôi qua rồi, cho dù là đối với những người ở trong âm ti này mà nói, ngàn năm, cũng đã tương đối đủ dài rồi.
Chứ kể đến, chín vị thường thị kia vẫn cao cao tại thượng, ngồi vững như núi.
Thấy đối phương đang cười, luật sư An cũng không thể nhịn mà nở nụ cười.
Đối phương cười càng vui vẻ, luật sư An lại càng vui vẻ như vậy.
Đây chính là bước đệm.
Bước đệm làm càng tốt.
Sau đó.
Khi lật ngược tình thế vả mặt.
Sẽ mang tới cảm giác sảng khoái càng mãnh liệt hơn.
Các người càng không nghĩ tới, các người càng giễu cợt.
Không phải là càng có thể làm nổi bật tầm “nhìn xa trông rộng” của An Bất Khởi tôi lúc ban đầu sao?
Mấy năm nay làm trâu làm ngựa, không phải là vì để áo gấm về làng như ngày hôm nay sao!
Cười đi, cười đi.
Tiếp tục cười nữa đi.
Vừa nghĩ đến đây.
Luật sư An cũng lười tiếp tục đánh võ mồm với đối phương nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận