Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 694: Bần đạo, mang muối cho mình! (2)

Pháp thân của thành hoàng không còn xán lạn giống như lúc trước mà có vẻ hư nhược hơn rất nhiều, trong đó càng xen lẫn một ít màu tạp, đây là biểu hiện của pháp thân xuất hiện vết rạn.
Pháp thân.
Coi như là thân thể.
Nó khác với linh hồn, cũng khác với thân thể thuần túy.
Pháp thân.
Là biến ảo đạo và niệm của người tu hành, là một kiểu hình thức biểu hiện của thoát khỏi thân thể và linh hồn cấp bậc mới tinh.
Thân thể hỏng mất, sẽ mất đi nền tảng; linh hồn xảy ra vấn đề, sẽ bị mất căn bản.
Còn pháp thân, lại là một tầng bảo hiểm khác của hai thứ trên.
Lúc trước.
Khi Doanh Câu ở địa ngục, không thật sự giết chết bất cứ một Diêm La nào.
Nhưng đánh bại pháp thân của từng người.
Đây đã đủ để khiến cho bọn họ thừa nhận trọng thương vĩ đại thậm chí tu vi hạ xuống!
Lão đạo ở bên cạnh nhìn xem rất thoải mái.
Má nó.
Thứ hàng này lại lợi hại như vậy.
Tuy rằng lão đạo không hiểu cấp bậc thực lực của ông thành hoàng, nhưng nhìn khí tràng ra tay cũng đủ để cho thấy ông thành hoàng không phải là nhân vật dễ đối phó.
Nhưng tên được ông chủ phó thác cho mình mang theo đi dạo này.
Lại cứng rắn như vậy.
Pháp bảo càng giống như không cần tiền nện ra.
Đây con mẹ nó.
Có phần giống như lấy nhân dân tệ nện người.
Vả lại còn ném ra hiệu quả!
Nếu như đây đổi thành ông chủ mình.
Ôi má ơi.
Không chừng hiện giờ ông chủ nhà mình đã đau lòng đến co rút đi.
- Niêm phong ông ta!
Câu Tân ra lệnh!
Vài năm này anh xuôi gió xuôi nước quen rồi, đã lâu không trải qua nguy hiểm như vậy, tự nhiên rất không hài lòng với ông thành hoàng này.
Huống chi.
Nhất mạch thành hoàng đã sớm xóa tên khỏi âm ty!
Lúc này tiểu Hắc tiểu Bạch cắn nát ngón tay mình, vẽ bùa lên vị trí mi tâm mình, trong khoảnh khắc, từng đường âm khí vào thân thể, hai người kiễng chân lên cao cao, giống như Hắc Bạch Vô Thường chân chính trong chuyện xưa hiện thân!
Hai người cùng nhảy lên.
Nhảy cao mấy chục thước.
Trực tiếp xuất hiện hai bên cạnh lư hương.
Hai tay cùng nhau ép xuống!
“Choang!”
Lư hương vỡ vụn.
Pháp thân của ông thành hoàng cũng bị kiềm chế.
Hình người vốn có cũng bị vặn vẹo thành một vòng sáng bị ép, trái lại định phản kháng, nhưng không cách nào thoát ra được.
Còn tiểu Hắc và tiểu Bạch dường như cũng định đè ông ta nổ tung, nhưng không thể thành công, nhất thời giằng co xuống.
Nhưng Câu Tân thấy một màn như vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức đi tới nơi này, đồng thời cười nói:
- Không nghĩ tới, thành hoàng này lại còn tập hợp được nhiều hương khói như vậy, rốt cuộc giấu giếm được ánh mắt của âm ty như thế nào vậy?
- Xem ra.
- Đây chính là cơ duyên ngày hôm nay của tôi.
- Tuy rằng thu ông.
- Tôi sẽ sớm hoàn thành công trạng thăng thành bộ đầu hơn dự đoán.
- Nhưng nếu như lấy hương khói của ông, cho dù phá vỡ kế hoạch lúc trước, cũng không mệt!
- Tiểu Hắc, tiểu Bạch.
- Khống chế ông ta.
- Tôi tới lấy hương khói!
Mà lúc này.
Bên trong vòng sáng.
Hiện lên một khuôn mặt đàn ông oán hận.
- Bạch gia tiểu nương tử, không phải bà muốn chỗ hương khói tôi tích cóp từng tí một đã lâu rồi sao.
- Giết lũ thuộc hạ này, chôn cùng với tôi, tôi cho bà hết!
- Cậu ta... không phải là người của tôi... nhưng đáp ứng ông, cũng không có trở ngại.
- Thật chứ?
- Lấy danh nghĩa thánh phụ thề!
Thành hoàng biết thân phận của Bạch phu nhân, thấy bà ta nói như vậy, tự nhiên tin tưởng.
Ngay sau đó.
Vầng sáng màu vàng lập tức sáng lên.
Ngay tiếp theo, trên pháp thân của thành hoàng thế mà lại dần dần hiện lên màu trắng-!
“Vù... vù... vù...”
Gió tứ tung nổi lên.
Từng trận kêu khóc!
Khí cơ khủng bố tiết ra.
Giống như có khí thế mây đen đè thành!
Thân thể của tiểu Hắc và tiểu Bạch không ngừng run run, hiển nhiên sắp không khống chế được, không biết thành hoàng này như thế nào, lực lượng đột nhiên tăng nhiều!
- Còn định giãy giụa? Tiểu Hắc tiểu Bạch, đè chặt lấy ông ta!
Tiểu Hắc tiểu Bạch cùng nhau hé miệng.
Từng ngọn lửa màu đen phát ra từ trong miệng hai người.
Tuy rằng không thể đốt cháy được pháp thân màu vàng phía dưới, nhưng trong lúc nhất thời vẫn khắc chế được pháp thân này lật người.
- Làm càn!
Một giọng phụ nữ khẽ kêu lên truyền ra từ trong pháp thân.
Lúc này lỗ chân lông trên người tiểu Hắc tiểu Bạch có máu tươi chảy ra, hai người biến thẳng thành người máu, nhưng vẫn còn chống đỡ chặt lấy không buông tay.
Hơn phân nửa pháp thân của thành hoàng biến thành màu trắng.
Uy áp khủng bố tăng thêm một bước!
Câu Tân hừ lạnh một tiếng.
Lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi áo, bên trong đựng chất lỏng màu đen, hắn mở cái chai ra, đổ chất lỏng màu đen này vào trong miệng mình, lập tức, làn da hắn bắt đầu hiện lên màu xanh đen.
Đồng thời.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một lệnh bài, trên lệnh bài điêu khắc một con chó mực, quả nhiên là uy vũ hùng tráng, giống như hú trăng!
Anh đây là định mời đại yêu lên người.
Lệnh bài con chó này đã được nhặt trên một mảnh đất phúc địa vào năm đó.
Mà trước đó chất lỏng màu đen anh đã uống vào là vì để “Sửa sang” lại cơ thể mình trước khi mời thần, như vậy tiện để mời thần, cũng có thể khiến sau khi “Thần” lên thân làm ra đường sống trở nên lớn hơn một chút nữa.
“Rầm!”
“Rầm!”
Tiểu Hắc tiểu Bạch đã biến thành người máu lần lượt bị đánh bay ra ngoài, mắt thấy pháp thân này sắp trốn thoát.
Câu Tân lập tức giơ lệnh bài con chó lên.
Chuẩn bị niệm chú!
Trả giá cao như vậy.
Trải qua trắc trở như vậy.
Nhưng chỉ cần lấy được hương khói trước mắt.
Tất cả.
Đều sẽ đáng giá!
Lại nhìn pháp thân nửa vàng nửa bạc sắp thoát ra được kia.
Một cảm giác nguy cơ đánh úp lại!
Lão đạo rõ ràng.
Nếu Câu Tân kia cũng bị đánh bại.
Cái mạng già của bản thân cũng sẽ nằm lại nơi này.
Lúc này căn cứ vào tâm tư thuần túy mình vì mọi người mọi người vì mình.
Lão đạo cũng quyết đoán đứng dậy.
Nhưng khi theo bản năng sờ đũng quần mình mới ý thức được lá bùa mình đặt ở đó ôn dưỡng hôm nay đã vứt bỏ rồi.
Nhưng mà cũng may chỗ này ông không có gì khác, lá bùa do Hứa Thanh Lãng vẽ ra lại thu không ít.
Hai tay thò vào trong áo bào.
Mo bên trái, móc bên phải.
Rất nhanh.
Hai lá bùa lớn đã được ông cầm vào trong tay, tiến lên trước hai bước, ném thẳng về phía pháp thân kia.
Quản mày có tác dụng hay không.
Bần đạo dùng hết lại nói!
Trong lúc nhất thời.
Trên người pháp thân không ngừng có “Phong vũ lôi điện” tàn sát bừa bãi.
Tuy rằng giống như không có thương tổn mang tính quyết định.
Nhưng nhìn tư thế này trái lại rất lớn!
Chính là.
Trong đó xen lẫn một lá “Bùa thỉnh thần” Hứa Thanh Lãng vẽ mà lão đạo đã từng dùng ở núi Tương Quân.
Đồ này không có cách nào tự bạo giống như những lá bùa khác.
Ngược lại bị các lá bùa khác nổ mạnh mà bay ngược về.
Câu Tân cầm lệnh bài con chó trong tay, đang hết sức chăm chú niệm tụng chú ngữ.
Không để ý đến.
Một tờ bùa bay xuống.
Vừa vặn rơi lên sau gáy anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận