Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 620: Hộp Pandora

Cô ấy vốn có thể khôi phục sống sót sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc.
Kết quả.
Kết quả.
Kết quả bị cậu dẫn theo người tình.
Vặn mất đầu người ta xuống rồi?
- Đợi khi về nhà lấy chút tiền giấy đốt cho cô ấy đi, để cô ấy được ra đi thanh thản.
Châu Trạch chỉ có thể nói như vậy.
Cậu bé gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Ngồi xổm người xuống.
Nhìn hai nhân viên hôn mê trước mặt.
Thật ra.
Từ tình trạng của bọn họ lúc mới rồi có thể thấy.
Tinh thần của bọn họ đã gặp đả kích cực lớn.
Nói cách khác.
Cho dù các cô ấy có tỉnh lại, cũng sẽ biến thành người tinh thần thất thường.
Thay vì cứ tiếp tục sống ngơ ngơ ngác ngác như vậy.
Không bằng sớm giải thoát một chút.
Chậc chậc.
Cắn răng.
Châu Trạch đứng lên.
- Đi thôi.
Thật ra.
Cậu bé rất muốn nói, lúc trước trên ngực nữ viện trưởng có máu tươi, hơn nữa khi cậu ta gỡ đầu lâu của người ta xuống, cậu ta cảm thấy rất nhẹ nhàng, mềm nhũn, hẳn nữ viện trưởng đã sớm chết rồi.
Nhưng vào lúc này nói chuyện này, hình như không có ý nghĩa gì.
Thấy Châu Trạch không bắt cậu ta phải bỏ học, dùng nó để nghiêm phạt ý cậu ta, cậu ta cũng không muốn nói nhiều nữa.
Thật ra trong lòng ông chủ Châu còn nghĩ.
Làm bạn của Vương Kha.
Thật là xui xẻo.
Đi về tới phòng đọc sách.
Mới vừa đẩy cửa ra đi vào.
Đã nhìn thấy luật sư An mặc bộ quần áo ngủ báo vằn lúc trước, hổn hển mà chạy từ trên cầu thang xuống dưới.
Lúc này anh ta.
Một thân bùn nhão.
Giống như vừa xuống ruộng cấy mạ về vậy.
Luật sư An nhìn thấy cậu bé bên cạnh Châu Trạch.
Vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
- Cậu cậu cậu cậu cậu... ...
- Cậu đi nói những chuyện đã xảy ra với anh ta.
Phân phó xong.
Châu Trạch lại nhìn về phía Oanh Oanh vẻ mặt cũng rất kinh ngạc bên cạnh.
- Oanh Oanh à.
- A, ông chủ!
- Giúp tôi tắm đi.
- Được, ông chủ.
Châu Trạch mệt mỏi, đừng xem anh đi từng bước từng bước lên vương tọa, cứ phải gọi là mây trôi nước chảy.
Nhưng chuyện này khiến tinh thần anh bị tiêu hao rất lớn.
Phía dưới vương tọa có vô số bạch cốt Ma thần.
Cảm giác áp bách bọn họ mang đến thực khiến người ta sợ hãi.
Chuyện này cũng giống như một người bình thường đi ngang qua ổ rắn vậy..
Khi ấm bóp lưng.
Châu Trạch phát hiện Oanh Oanh dùng rất ít sức.
- Làm sao vậy? Dùng thêm chút sức đi?
Châu Trạch nhắc nhở.
- A, sẽ không chà ông chủ hóa lỏng luôn đấy chứ?
- Tôi là thật.
Châu Trạch bất đắc dĩ.
- Thực sự sẽ không chà mất sao?
Nói xong.
Oanh Oanh cắn môi.
Còn liếm lấy một chút.
Thô sáp.
Hơi mặn.
Nhưng không hư mất.
- A, ông chủ là thật!
- ... - Châu Trạch.
- Ông chủ, ông chủ biết không, lúc trước sau khi ông chủ nói ông chủ chỉ đi tắm đã bị hòa tan, trong lòng người ta lo lắng tới cỡ nào.
- Ừm, chuyện này đã kết thúc rồi, đúng rồi, nói với mấy người lão đạo, viện bảo tàng tượng sáp phía sau cần được xử lý một chút, mặt khác, một lần nữa gọi điện thoại cho lão Trương.
- Tốt rồi, cô đi làm việc đi, để tự tôi tẩy rửa.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh đi ra ngoài.
Châu Trạch nhìn dấu răng màu đỏ trên vai mình.
Không khỏi lắc đầu.
Chẳng qua.
Trong khoảnh khắc.
Châu Trạch còn dùng tay sờ sờ.
Tắm xong đi ra.
Thay quần áo khác.
Uể oải không tiêu giảm.
Trái lại càng thêm vô lực.
Nếu không phải còn có chuyện cần làm, Châu Trạch đã muốn trực tiếp ôm Oanh Oanh lên tầng đi ngủ.
Luật sư An cũng dọn dẹp xong, thay quần áo khác, vẻ mặt ngưng trọng ngồi ở đó hút thuốc.
Khi Châu Trạch đi tới thì.
Vẻ mặt luật sư An rất ngưng trọng, chuẩn bị mở miệng.
Châu Trạch và anh ta cùng nhau mở miệng:
- Gió bắt đầu nổi lên rồi.
- Gió bắt đầu nổi lên rồi.
- ... - Luật sư An.
Châu Trạch ngồi xuống trước mặt luật sư An.
Oanh Oanh rất tri kỷ mà cầm khăn mặt vội tới lau tóc cho Châu Trạch.
- Ông chủ, ông chủ làm rất đúng, mấy người kia không thể lưu.
Luật sư An nói.
Thật ra.
Có một chuyện luật sư An rất hài lòng về Châu Trạch.
Đó chính là khi nên lòng dạ ác độc thì anh tuyệt đối sẽ lòng dạ ác độc.
Hoặc là bình thường lười làm việc.
Nhưng khi làm.
Liền thích trảm thảo trừ căn, sẽ không lòng dạ đàn bà.
- Thả bọn họ đi, tôi không tin ngày thứ hai sẽ có một tộc người chạy đến cửa phòng sách của tôi, cúi đầu triều bái tôi.
- Đúng vậy, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua, “cựu thời Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia”.
Lòng người dễ thay đổi.
Cộng thêm doanh câu năm đó, đoán chừng không phải loại người thích chơi trò ân uy tịnh thi, có thể khiến thuộc hạ khăng khăng một lòng với chính mình.
Điểm này.
Thái sơn phủ quân có vẻ khá hơn doanh câu.
Chí ít sau khi phủ quân chết, bên người còn có một lão hầu tử một mực giúp lão ta tìm người nối nghiệp.
Đương nhiên.
Lấy tính cách của doanh câu, đoán chừng anh ta sẽ không bị lừa như thái sơn phủ quân.
Nếu là Địa Tàng Vương Bồ Tát đứng trước mặt doanh câu giảng Phật.
Ảnh hưởng tới doanh câu ngủ gà ngủ gật.
Anh ta có thể trực tiếp vươn nắm tay hầu hạ.
- Tôi sẽ kêu lão đạo và mấy người Deadpool chịu trách nhiệm sắp xếp chuyện bên viện bảo tàng tượng sáp, lão Trương cũng đã chạy tới từ trong cục.
Luật sư An nói.
Châu Trạch gật đầu.
Sau đó đứng lên.
Nói:
- Đi thôi.
- Ừm? Đi chỗ nào?
- Đi đào tìm, tìm thanh xuân anh mới vừa chôn cất xuống.
- ... - Luật sư An.
- Anh nói xem, không biết nó còn nóng không?
...
Châu Trạch trêu chọc nói.
Lái xe đến địa chỉ cũ ở thôn thuộc thành phố Như Cao.
Đã sắp hoàng hôn.
Châu Trạch ném xẻng cho luật sư An.
Bản thân thì ngồi bên cạnh châm một điếu thuốc.
- Anh không đào với tôi sao?
Luật sư An hỏi.
- Quá khứ của anh tôi không có quyền nhúng tay.
Trong lòng luật sư An nín nhịn một ngụm lão huyết.
Đợi sau khi đào ra được mộ phần kia.
Sắc trời đã đen kịt.
- Thi thể vẫn còn ở đấy chứ?
Châu Trạch hỏi.
Nếu như thi thể không còn ở đây.
Vậy lúc trước hai người mình đã quá não tàn.
- Còn, còn.
Luật sư An ôm thi thể Lục Bình Trực ra.
Ngoại trừ việc trên người lão đầu này hơi lầy lội và bẩn thỉu, ngược lại không hề có dấu hiệu thối rữa, thậm chí ngay cả thi ban cũng chưa từng xuất hiện.
- Kiểm tra một chút, trên người lão ta khẳng định có thứ gì đó.
Không có thứ gì.
Nữ viện trưởng kia đã không cố ý tới tìm bản thân mình.
Luật sư An bắt đầu tiến hành kiểm tra.
- Chú ý kiểm tra cẩn thận...
- Hậu môn chứ gì, tôi biết!
Luật sư An tức giận ngắt lời Châu Trạch.
Tìm qua một lần.
Luật sư An thở dài.
Nói:
- Không có gì cả.
Thật ra.
Lần trước khi an táng Lục Bình Trực, luật sư An đã từng kiểm tra qua.
- Vậy thì kì quái.
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút mà gạt bỏ tàn thuốc.
- Chẳng lẽ lão ta giấu thứ đó ở nơi khác rồi?
- Có lẽ vậy.
Nếu Lục Bình Trực giấu thứ đó đi chỗ khác.
Người lại đã chết.
Đúng là bọn họ không cách nào tìm được vật kia.
Châu Trạch đi tới bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống.
Đưa tay kiểm tra một chút.
Thi thể này đúng là một chút hiện tượng hủ hóa cũng không có, hơn nữa, dường như còn lưu lại hơi ấm.
Còn lưu lại hơi ấm?
Châu Trạch cắn môi, nói thẳng:
- Đốt lão ta!
- Đốt lão ta?
- Tìm một chút củi lửa, chúng ta cùng tới hủy thi diệt tích thanh xuân của anh.
- Ông chủ, ông chủ có thể không nói mấy từ kia được không?
Luật sư An tìm củi lửa, chất thành đống, sau đó dùng bật lửa châm lửa.
Rất nhanh.
Lửa bắt đầu cháy rừng rực.
Châu Trạch đứng bên cạnh.
Ngọn lửa phản chiếu lên mặt anh.
Sau đó.
Ánh mắt anh bắt đầu càng ngày càng nghiêm túc.
Bởi vì khi đốt cháy thì.
Thi thể Lục Bình Trực không bị thiêu hủy.
Thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không bị đốt cháy!
- Con mẹ nó, đây đúng là thủy hỏa bất xâm mà.
Luật sư An cũng kinh ngạc không gì sánh được.
Đống lửa bị dập tắt.
Lục Bình Trực còn nằm ở nơi đó.
Rất an tường.
Châu Trạch không nói hai lời.
Móng trên ngón trỏ dài ra.
Đâm một đường từ dưới cổ Lục Bình Trực tới thẳng phần bụng lão ta.
Sau đó hai tay Châu Trạch nắm phần da thịt hai bên.
Trực tiếp kéo ra!
Tràng diện máu tanh trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện.
Ở trong bụng Lục Bình Trực.
Thình lình toát ra một vệt kim quang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận