Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1326: Phủ Quân hiện thân! (1)

- Xem ra là cháy rồi.
- Hình như là vậy.
- Hy vọng không có ai bị thương hay gặp nguy hiểm gì.
- Ừm vâng.
- Hy vọng nhân viên cứu hỏa cũng đều có thể an toàn.
- Ừm vâng.
- Được rồi, Oanh Oanh, đi lên giúp anh một lát, giúp anh chuẩn bị quần áo một chút, anh đi tắm rửa trước.
- Vâng ạ, ông chủ.
Ông chủ Châu đi vào phòng tắm, vừa cởi quần áo ra, nước mới vừa được xả ra, điện thoại di động reo lên.
Nhìn lướt qua, là điện thoại của lão đạo.
Nếu là đổi thành trước đây, đại khái ông chủ Châu đều sẽ lựa chọn việc bản thân đi tắm trước, có chuyện gì đợi tắm xong rồi lại nói, nhưng hiện tại, lão đạo cũng đã thành như vậy, ông chủ Châu còn rất ngại để cho lão đạo cứ đợi anh như vậy, chỉ đành phải khoác một cái khăn tắm lên, nghe điện thoại trước.
- Alo, ông chủ, nơi này cháy rồi.
- Sao? Bốc cháy rồi à? À, tôi nhìn thấy rồi.
- Ông chủ, tôi đang ở đây, ở trên lầu này còn có một gia đình chưa kịp đi xuống, ngọn lửa có chút đáng sợ.
- Ồ.
Châu Trạch vừa đáp lời vừa đưa tay thử nước ấm một chút.
Không tệ lắm.
- Không được rồi, tôi phải lên đó cứu người, ông chủ, không nói nữa, tôi cúp trước đây.
- Không phải vậy, lão đạo, đừng...
- Tút tút tút…
Châu Trạch vừa đưa tay ra chuẩn bị cầm vòi xịt lên, lúc này run lên một cái.
Lần nữa gọi điện thoại qua bên kia, đầu bên kia chỉ vang lên, nhưng không ai tiếp, có lẽ lão đạo đã không nhận được.
Châu Trạch cắn răng.
Đóng chốt nước lại, nhanh chóng mặc quần áo vào lần nữa, đẩy mở cửa phòng tắm ra lập tức xông ra ngoài, lão Hứa lái xe đi ra ngoài mua thức ăn đi, trong tiệm không còn xe nào có thể dùng được nữa, Châu Trạch dứt khoát trực tiếp bắt đầu chạy như điên.
Trải qua nhiều như vậy chuyện, cũng đã nhìn thấy nhiều mưa gió như vậy rồi, ít nhất cũng có thể cảm giác được, trong rất nhiều chuyện nhìn như lung tung phức tạp, thông thường đều sẽ ẩn chứa một loại quy luật.
Hiện tại, lão đạo đã xác nhận rõ là ung thư thời kì cuối.
Vốn dĩ thời gian đã không còn nhiều, có lẽ cũng chỉ ba tháng đi.
Thêm nữa lại đụng trúng trận hỏa hoạn này.
Lại đụng phải việc bên trong trận hỏa hoạn còn người cần phải cứu.
Giống như là sân khấu đã được dựng sẵn, kịch bản đã giao cho bạn, giống như là đang cung cấp cho bạn một phương thức xuống đài mà nó tự nhận là rất tốt vậy.
Khoảnh khắc cuối cùng trong sinh mệnh, vì cứu người mà chết đi, cái chết thật vĩ đại, cũng rất ung dung.
Chẳng qua là.
Đứng ở góc độ của Châu Trạch mà xem.
Lão đạo cho dù là người mắc bệnh ung thư, nhưng bản thân lão đạo cũng đã có chút thông suốt hết mọi chuyện rồi.
Nhưng ông chủ Châu cũng không thực sự cho là lão đạo đã là tình huống tuyệt vọng.
Anh còn rất nhiều loại phương pháp có thể kéo dài tính mạng cho lão đạo, chẳng qua là còn chưa tới thời khắc cuối cùng thực sự, vẫn còn nhân nhượng cho lão đạo mà thôi.
Trời mới biết hiện tại ông ta đang nghĩ như thế nào.
Người cũng đã chừng bảy mươi rồi.
Lại mang bệnh nặng trong người.
Bây giờ còn đi làm anh hùng.
Vạn nhất thật sự ra đi ở trong đám cháy thì phải làm sao bây giờ?
Tốc độ của Châu Trạch rất nhanh, anh cố ý lựa chọn những ngõ hẻm ít người đi, cho nên cũng không dẫn tới sự chú ý của ai đó, quả thật địa điểm hỏa hoạn cách đó cũng không xa, lúc Châu Trạch đẩy đám người ra, nhìn thấy tòa dân cư bị lửa cháy ở phía trước, cũng không thèm thở dốc, trước tiên đưa mắt đảo quanh trong đám người tìm lão đạo.
Người vây xem không ít, còn rất nhiều người cầm điện thoại di động đang quay chụp lại, nhưng nhìn quanh một vòng, Châu Trạch thật sự không nhìn thấy lão đạo.
Hẳn là đã đi lên đó rồi.
Tiếng còi của xe cứu hỏa của đã vang lên ở đằng xa, hẳn là đã sắp tới rồi, nhưng Châu Trạch không kịp chờ đợi, trước đó, khi anh đứng ở cửa tiệm, ngược lại có thể không quan tâm trận hỏa hoạn này, bởi vì anh cảm thấy chuyện này không liên quan gì tới mình, nhưng lúc này lão đạo đang ở bên trong, không còn cách nào nữa, anh phải đi.
Trong một đoạn thời gian rất lâu trước đây, bên cạnh ông chủ Châu vẫn luôn được vây quanh bởi hai người cực kì tốt là lão đạo cùng lão Trương.
Nhưng nói thật.
Cái gọi là tựa như đã bước vào một căn cỏ chi và cỏ lan*, ở lâu mà không nghe thấy mùi hương, tức là đã thay đổi giống như họ, chuyện này, không tồn tại trên người ông chủ Châu.
(*cỏ chi và cỏ lan: tượng trưng cho cao thượng, tài đức, tình bạn tốt,…; nguyên đoạn này chỉ việc gần đèn thì sáng)
Người ở bên ngoài tương đối nhiều, Châu Trạch xông vào tòa dân cư đang bốc cháy trước, không chọn đi ở trên hành lang, mà lựa chọn nhảy lên từ chỗ cửa sổ trên hành lang lầu một, đám người vây xem ở phía sau không nhìn thấy một người đang leo lên giống Spider Man ở bên kia.
Ông chủ Châu cũng không trực tiếp đên tầng cao hơn để cứu người, chuyện anh lo lắng chính là tình trạng thân thể hiện tại của lão đạo, trong ngày thường, nhìn giống như là không có chuyện gì, nhưng lỡ như thực sự bởi vì hít vào lượng khói quá nhiều mà xuất hiện những vấn đề khác, biết đâu thật sự bất tỉnh ở trong hành lang cũng không thể nói được.
Cũng may.
Thẳng đến lúc gần đến lầu bảy.
Châu Trạch cũng không nhìn thấy tình huống lão đạo bất tỉnh ở trên cầu thang, mà lại nghe được tiếng lão đạo đang kêu gào ầm ĩ từ bên ngoài vách tường.
- Mau ra đây, đi ra nhanh, lúc này còn có thể đi xuống, dùng khăn thấm ướt che miệng lại, đừng sợ, đừng sợ, khục khục khục, khục khục...
Kiến thức chữa cháy, thật ra thì độ phổ cập thực sự rất lớn, tỷ như mỗi lần đến rạp chiếu phim xem phim cũng đều sẽ được “giáo dục” một lần.
Nhưng lúc thực sự gặp phải tình huống hỏa hoạn, dưới ảnh hưởng của kinh hoảng và sợ hãi, những người thật sự có thể tỉnh táo dựa theo những phương pháp thông dụng trước đó để đối phó như thế này, thực sự rất ít.
Hỏa hoạn hẳn là bắt đầu từ tầng giữa, bây giờ mà nói, thật ra thì thế lửa vẫn chưa hoàn toàn lan tràn, chẳng qua là lượng khói mù tương đối nhiều mà thôi.
Châu Trạch tung người đi vào từ cửa sổ trên hành lang, đi về phía lão đạo.
Nhìn lão đạo – người lúc này đang sốt ruột cầm mảnh vải ướt không biết lấy đâu ra che miệng mũi của mình, ông chủ Châu thật sự muốn trực tiếp cho ông ta một đạp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận