Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 297: Mở auto

Phòng đọc sách này.
Thực sự quá đáng sợ.
Bỗng nhiên Cừ Minh Minh nhớ lại lời em gái mình đã nói với mình lúc trước.
Cô ta nói:
Anh, phòng sách này quá kinh khủng, không ngờ bọn họ lại có thể nuôi cương thi!
Ngay từ đầu, bản thân mình còn không tin.
Hiện tại, Cừ Minh Minh không chỉ tin, hơn nữa lại còn càng thêm kinh hãi phát hiện:
Phòng sách này.
Không chỉ có một đám người đang nuôi cương thi.
Mà là.
Một đám cương thi nuôi một hai người sống!
Lá gan của Cừ Minh Minh vẫn rất lớn, nếu không anh ta đã không dám chơi cổ trùng. Nhưng vào lúc này, anh ta thừa nhận, anh ta sợ, thật sự sợ.
Đây là một loại cảm giác nằm ngoài thế giới quan của bản thân mình. Cho dù cổ trùng có thần kỳ hơn nữa, dưới con mắt của người ngoài, nó có là thứ không thể tưởng tượng nổi hơn nữa, thậm chí nó còn là thần thoại trong rất nhiều bộ phim truyền hình. Nhưng dưới cái nhìn của Cừ Minh Minh, cổ trùng có thể giải thích và thấu hiểu dưới góc độ sinh vật học, vẫn có thể đưa về phạm trù khoa học bình thường để phân biệt, cũng không thể coi là chuyện quá thiên phương dạ đàm.
Thế nhưng.
Cương thi.
Cương thi.
Rõ ràng mà đứng ở trước mặt mình.
Cương thi còn cắt một nhúm tóc đưa cho mình.
Này sao có thể giải thích bằng khoa học được?
- Cô không nói đùa đấy chứ... ... - Cuối cùng, Cừ Minh Minh thử dò xét mà hỏi thăm.
- Ông chủ, anh ta không tin tôi. - Bạch Oanh Oanh chỉ vào Cừ Minh Minh, nhìn về phía Châu Trạch.
- Trước hết cô làm sao để anh ta tin tưởng đi, còn phải dựa vào anh ta để giải độc cho Hứa Thanh Lãng nữa. - Châu Trạch nói.
- Được rồi.
Bạch Oanh Oanh cúi đầu.
Sau đó bỗng nhiên quay qua, ngẩng đầu nhìn Cừ Minh Minh.
Trong nháy mắt, nhiệt độ cả phòng hạ thấp xuống.
Trong không khí tràn ngập cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Đồng thời.
Mái tóc Bạch Oanh Oanh cũng bắt đầu dựng lên, hai tay cô ấy xòe ra, lộ ra móng tay dài màu tím, đồng thời hai bên khóe miệng còn lộ ra răng nanh âm trầm!
Ở chỗ sâu trong đôi mắt kia còn có tia sáng màu nâu đỏ giống hệt như nham thạch đang bốc cháy.
- Rống!
Thân thể Cừ Minh Minh run lên.
Anh ta sợ đến hai chân mềm nhũn, trực tiếp co quắp ngã trên mặt đất.
Bạch Oanh Oanh có chút tò mò mà sờ sờ đầu của mình.
- A, không ngờ lại không thể dọa anh ta ngất đi.
Đây có thể coi là một câu biểu dương.
Người thường nhìn thấy khuôn mặt thật của cương thi, đừng nói bị dọa ngất, cho dù là bị hù chết cũng có thể. Thế nhưng Cừ Minh Minh lại chỉ run chân.
Mà Cừ Chân Chân đang đứng bên cạnh, vẫn theo anh ta "vào hang hổ", lúc này, tuy rằng cô ta cũng bị giật mình, nhưng cô ta lại trực tiếp hé miệng, từng con từng con bươm bướm muốn bay trong miệng cô ta ra.
- Bốp!
Tốc độ của Châu Trạch nhanh hơn. Nói chính xác hơn là Châu Trạch đã sớm phát hiện ra điểm đặc thù của cô em gái này. Trong lúc cô ta hé miệng chuẩn bị phun ra con bươm bướm có độc, Châu Trạch đã trực tiếp tát một tát vào vị trí hàm dưới của đối phương, mạnh mẽ khiến cô ta khép miệng lại.
Nhưng mấy con bươm bướm kia lập tức chuyển đường, muốn từ lỗ mũi và lỗ tai Cừ Chân Chân chui ra ngoài. Trên người vẫn còn nhiều lỗ cơ mà.
Chỉ cần nó thực sự muốn.
Kiểu gì cũng có thể tìm được lối ra.
- Dừng tay, em gái.
Bạn học Minh Minh đang ngồi dưới đất hô lên.
Cừ Chân Chân lập tức nhắm mắt lại, đám thiêu thân muốn bay ra lập tức quay trở về.
Cừ Minh Minh khó khăn chống thùng tắm đứng lên, chỉ chỉ Hứa Thanh Lãng trong thùng tắm, hỏi:
- Tôi có thể hỏi một vấn đề cuối cùng không?
- Anh hỏi đi.
- Cậu ta bị các người cắn sao?
- Phải hay không phải có gì khác nhau đâu? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Thầy thuốc chúng tôi không cầu đăng cao thiên tử, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trợ trụ vi ngược.
- Không phải chúng tôi cắn. Cậu ta là người sống, nhưng gặp phải một chút ngoài ý muốn, bị những cương thi khác cắn. - Châu Trạch hơi không kiên nhẫn nói: - Tôi nói này bác sĩ, bây giờ anh đã có thể giúp tôi xem bệnh cho người bạn này chưa?
Cừ Minh Minh gật đầu, anh ta nhìn thoáng qua chòm tóc bản thân đang nắm trong tay.
- Để cho tôi yên tĩnh một chút đã.
... ... ...
- Ông chủ, lời anh ta nói thực sự đáng tin sao?
Trong tầng một của phòng đọc sách, Bạch Oanh Oanh vừa giúp Châu Trạch bóp vai vừa nói.
- Dù sao thì lão Hứa cũng đã thành ra như vậy rồi, vò đã mẻ lại sứt.
- Ha ha, nếu để Hứa nương nương nghe thấy những lời này, đoán chừng không cần trị liệu, anh ta sẽ cam tâm tình nguyện biến thành cương thi xuống liều mạng với anh.
- Ha ha, ôi, đúng rồi, lão đạo nói lão ra ngoài lấy chuyển phát nhanh, vì sao lại đi lấy lâu như vậy?
- Tôi cũng không biết nữa.
- Meow.
Một tiếng mèo kêu truyền đến.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Quả thật trong tiệm sách có nuôi một con thú cưng, nhưng đó là một con khỉ lông vàng, trong tiệm không nuôi mèo.
- Ông chủ, có tiếng mèo kêu.
- Lấy sách Âm Dương ra. - Châu Trạch nói.
Bạch Oanh Oanh lập tức đi lấy sách Âm Dương của Châu Trạch ra, đặt trên bàn trà trước mặt Châu Trạch.
Thoạt nhìn sách Âm Dương chỉ là một bản bút ký kiểu cũ, chẳng qua, lúc này con mèo mun trên bìa sách đang không ngừng biến ảo vị trí, có vẻ rất lo lắng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng "meow meow meow" từ trong bút ký.
- Con rắn kia đâu? - Bạch Oanh Oanh phát hiện ra điểm không đúng. Cô ấy nhớ kỹ, trước đây Châu Trạch đã thu Bát cô nãi vào bên trong, vì thế trên bìa xuất hiện một con mèo mun và một con rắn nhỏ.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại mèo mun, không thấy con rắn nhỏ.
Châu Trạch lật sách Âm Dương ra, ở mặt trái của bản bút ký, anh nhìn thấy một con rắn nhỏ màu đen đang không ngừng tiến hành thử dò xét ở sát biên giới.
Loại cảm giác này giống hệt như những tập manga từ sau những năm 70, dựa vào lật giấy để tạo thành hiệu quả anime.
Con rắn nhỏ đã trốn ra khỏi lồng giam của nó, thậm chí còn thoát khỏi sự dây dưa của con mèo ngu xuẩn, nhưng nó vẫn không thể ra khỏi bút ký được.
Châu Trạch duỗi ngón tay ra, chọc chọc trên người con rắn nhỏ một chút.
Con rắn nhỏ trên bìa bỗng nhiên giật mình một cái, dường như đã cảm ứng được cái gì đó.
Sau đó.
Một luồng khói xanh chậm rãi bay lên, Châu Trạch đưa tay xua tán khói xanh, lộ ra gương mặt của một bà già, đây mới là khuôn mặt vốn có của Bát cô nãi.
Châu Trạch không hiểu nhiều chuyện bên phía Tát Mãn lắm, mà đối với sự tồn tại của yêu tinh… hỏi gì anh cũng không biết. Thế nhưng anh lại cảm thấy tình cảnh trước mắt rất thú vị.
Một con xà tinh, được người ở một địa phương nào đó thờ phụng như Đại Tiên Nhi, kết quả vừa tới chỗ mình, lại biến thành Khổng Tước trong lồng.
"Hậu sinh, đủ rồi, thả tôi ra ngoài đi.
Giọng nói của Bát cô nãi mang theo một luồng âm khí nặng nề. Đây không phải giọng điệu khi cầu xin người, mà nó càng giống như đang đùa giỡn với một vãn bối.
Châu Trạch hơi nghiêng đầu nhìn mặt bà già này, không nói chuyện.
- Lão nhân gia đã sắp tới rồi. Hậu sinh, cho dù ngươi là quỷ sai cũng chịu thể không nổi. Hiện tại mau thả bản cô nãi nãi ra, hết thảy còn có thể nói chuyện.
Châu Trạch vẫn chưa nói gì.
Thành thật mà nói.
Cho dù là trong TV hay trong tiểu thuyết, những nhân vật phản diện này đều cứ như từ một khuôn đúc ra. Rõ ràng là lời uy hiếp chẳng có chút tác dụng gì với đương sự, thế nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ cứ nhất định phải nói ra, hơn nữa còn nói tới rất nhiệt tình.
- Hậu sinh, âm ty quản lý luân hồi của người quỷ, nhưng yêu tu bọn ta đã sớm nhảy ra khỏi vòng luân hồi, ngươi không có quyền bắt ta!
- Đồ ăn ngoài đã được giao tới chưa? - Châu Trạch hỏi Bạch Oanh Oanh.
- Sắp rồi, ông chủ.
- Ah.
Nói xong, Châu Trạch lại nhét sách Âm Dương lên trên bàn trà, theo đó, gương mặt của bà già kia cũng vặn vẹo một trận, sắp tiêu tán.
Lúc trước, Châu Trạch còn tưởng rằng Bát cô nãi này có thể thoát khỏi giam cầm đi ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, tuy rằng bà ta có thể thoát khỏi lồng sắt bên trong, nhưng muốn rời khỏi sách Âm Dương, thật sự là mơ tưởng hão huyền. Không cần anh phải lo lắng thêm gì nữa.
- Meow!
Mèo mun lại truyền tới một tiếng kêu.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! !
Lúc này, tiểu Hầu Tử chạy tới nhảy lên bàn trà, quay mặt “em gái” đỏ rực về phía mặt của Châu Trạch.
Châu Trạch lập tức tát một tát lên trứng rắm của Hầu Tử, khiến Hầu Tử rất bất mãn nghiêng đầu nhìn Châu Trạch.
- Nói với mày bao nhiêu lần rồi, tao biết trứng của mày đỏ, nhưng đừng có lúc nào cũng quay về phía mặt người khác mà khoe khoang.
Hầu Tử phồng miệng, đối với ông chủ Châu, nó luôn mang theo một loại khó chịu bẩm sinh. Đương nhiên, chuyện gì cũng có nguyên nhân, đúng thật là đời trước giữa bọn họ có ân oán, con yêu hầu kia cũng chính là tiền thân của Hầu Tử, đã bị Châu Trạch giết chết.
- Meow!
Mèo mun bên trong sách Âm Dương lại kêu một tiếng.
Tiểu Hầu Tử bất chấp chuyện nổi giận với ông chủ Châu, tiếp tục nhìn chằm chằm bìa sách Âm Dương.
- Làm sao vậy? Bản thân con mèo mun này vô dụng, bị một con rắn bức tới chẳng biết phải làm sao, mày đừng có học nó. - Châu Trạch đưa tay xoa xoa đầu của tiểu Hầu Tử.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Tiểu Hầu Tử làm bộ muốn vươn móng vuốt mở bản bút ký, nhưng bị Châu Trạch trực tiếp nắm lấy.
- Đừng đụng nó, nhìn thì có thể, nhưng nếu chạm vào nó, mày cũng phải vào đó luôn.
Tuy nói trước đây người phụ nữ thần bí kia đã nói, mình có thể thu diễm quỷ vào sách Âm Dương này, khi cần lại vào tiêu khiển. Nhưng ông chủ Châu đã được chứng kiến sự thần bí và mạnh mẽ của nó, thực sự rất dễ khiến người ta bị sa vào. Hơn nữa một khi bị sa vào, ý thức có thể tỉnh táo lại hay không, có thể ý thức được bản thân mình đang ở trong bút ký hay không, thật sự là phải dựa vào vận khí.
Ngộ nhỡ Hầu Tử tiến vào rồi, ngay cả Châu Trạch cũng không chắc bản thân có thể thả nó ra.
Lúc này, Cừ Chân Chân từ tầng hai đi xuống. Cô ta nhìn Châu Trạch rồi lại nhìn Bạch Oanh Oanh, một bộ dạng vô cụng thận trọng, dường như cô ta rất sợ Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên há to cái miệng dính máu, nuốt cô ta vào bụng.
Nói thật.
Cô bé này.
Ở trong mắt người bình thường, có lẽ cô ta không đáng yêu hơn “cương thi” bao nhiêu, nhìn thì như một người nhưng thực tế lại là một ổ trùng di động.
- Anh trai cô đâu? - Châu Trạch hỏi.
- Anh tôi đã bắt đầu điều dưỡng cổ trùng, đến tối là có thể bắt đầu tiêu độc. - Cừ Chân Chân trả lời.
- Vậy cô định trở về tiệm cà phê Internet à? - Bạch Oanh Oanh hỏi Cừ Chân Chân.
- Ừm, tuy rằng trong tiệm cà phê Internet có nhân viên bán thời gian, nhưng dù gì đi nữa vẫn phải có một người chủ ở đó trông coi mới được. - Cừ Chân Chân nhỏ giọng trả lời.
Bộ dạng này của cô ta thật có chút khí chất của đại gia khuê tú.
- Ông chủ... ...
Bạch Oanh Oanh kéo bả vai Châu Trạch, thân thể kề sát trên người Châu Trạch, làm nũng.
- Đi đi, dù sao thì cô cũng không cần ăn cơm.
- Được rồi, ông chủ!
Bạch Oanh Oanh rất vui vẻ, đi lên trước kéo tay Cừ Chân Chân. Cừ Chân Chân sợ đến run một cái. Lúc trước khi Bạch Oanh Oanh lộ ra nguyên hình để khiến anh trai cô ta tin tưởng, cô ta cũng ở bên cạnh nhìn thấy tất cả.
- Đi, em gái, chị tới chỗ em chơi vài ván game, em có chơi ăn gà không? Cô đóng vai gì?
- Bình thường tôi chỉ thích đọc sách, không thích chơi game lắm.
- A! - Bạch Oanh Oanh rất thất vọng, giả vờ nghịch ngợm nói: - Vậy tôi đây chỉ có thể ăn hết cô.
Cừ Chân Chân giật bắn mình.
Lúc này, trong lòng bàn tay của cô ta lại có hai con rết lớn đầy chân chui ra.
Trong tròng mắt cô ta cũng có mấy con nhuyễn trùng bắt đầu nhúc nhích.
Trong lỗ tai cũng có trùng ló ra.
- Bọn nó có thể khiến động thái thị giác cùng với năng lực thính lực, thao tác trò chơi của tôi vượt qua phạm trù của người bình thường.
- Cũng giống như bật auto vậy.
- Cho nên bình thường rất ít khi tôi chơi game, bởi vì rất thiếu khuyết tính khiêu chiến.
- Nhưng nếu cô muốn chơi.
- Tôi có thể chơi với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận