Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1675: Lão đạo vận công (2)

Trong phòng bệnh hai người chỉ còn lại một mình ông chủ Châu, có vẻ hơi vắng vẻ.
Châu Trạch lại châm một điếu thuốc.
Hút xong một điếu thuốc.
Lại đợi thêm khoảng chừng bốn mươi phút nữa.
Lão đạo vẫn còn chưa trở lại.
Ông chủ Châu không chờ được nữa rồi, không phải là anh không tin tưởng lão đạo, nếu như lão đạo đối mặt với những người khác, tỷ như là vị Câu Tân kia, Châu Trạch có thể cứ yên tâm mười phần mà buông thả.
Nhưng lần này, kẻ ông ta đối mặt là Bồ tát, nói có thể yên tâm là chuyện không thể nào được.
Xuống giường, rời khỏi phòng bệnh.
Châu Trạch đi tới chỗ phòng y tá trước.
Một y tá đang ở đó làm báo cáo, một y tá thì đang chơi điện thoại di động.
Công việc ở bệnh viện chính là như vậy, trừ đi một ít phòng khoa đặc thù cần phải luôn bận rộn ra, một vài phòng khoa, thật sự là lúc thì bận rộn đến mức chân không chạm đất, khi thì cũng có thể cày phim bất cứ lúc nào.
- Xin chào, có chuyện gì vậy ạ?
Y tá nhỏ chủ động hỏi.
- Chuyện là, mới vừa rồi có một ông già bị lộn nhào đã được đưa ra ngoài xử lý, hiện đang ở đâu?
- À, ở ngay bên dưới đây, lầu bốn.
- À, được, cảm ơn.
Châu Trạch đi vào thang máy, nhấn chọn lầu bốn.
Ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy lão đạo.
Lão đạo đang ngồi ở trên ghế kim loại ở trên hành lang, bên cạnh còn có một người phụ nữ tuổi tác khoảng chừng bốn mươi đang ngồi đó.
Nơi này, hẳn là một trong những tầng có phòng phẫu thuật, ở bên trong cùng, hẳn là phòng phẫu thuật đi.
Hẳn là người thân của người phụ nữ đang làm phẫu thuật ở bên trong, lão đạo đang an ủi người ta.
Có thể thấy được, vị trí vết thương ở trên mặt lão đạo đã sớm được xử lý xong, mặc dù nhìn dáng vẻ vẫn có chút thảm, chẳng qua thì dù sao trên người cũng đã mặc đồng phục bệnh nhân rồi, dán thêm chút băng dán, ngược lại càng có vẻ giống bệnh nhân hơn thôi.
- Khục...
Châu Trạch ho khan một tiếng.
Lão đạo ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn thấy ông chủ nhà mình, lão đạo mới ngượng ngùng gãi đầu một cái, lại an ủi đại muội tử kia thêm mấy câu, lúc này mới đứng lên.
Thật ra thì, thật sự không trách lão đạo, ông ta không biết thân phận của bản thân, đương nhiên nhận thức chưa đầy đủ với tính chất của sự kiện lần này, thậm chí ông ta còn không biết rốt cuộc tại sao ông chủ nhà mình lại phải đợi trong bệnh viện.
- Ông chủ, sao anh lại đi xuống đây rồi.
- Tới tìm ông.
- Tôi không sao rồi, con trai của Đại muội tử này đang làm phẫu thuật ở bên trong, tôi an ủi bà ấy một chút.
An ủi ở đây, là thật sự không mang theo một chút tính chất nào khác.
Không giống như kiểu luật sư An đi mời con gái nhà người ta uống rượu thì chắc chắn phải có kèm theo mục đích khác.
- Ông chủ, chúng ta quay về thôi.
Lão đạo chủ động nhấn thang máy.
Có trời mới biết tại sao cái nút thang máy lại ấn không sáng được.
- Ồ, làm sao vậy?
Lão đạo ra sức liên tục nhấn tiếp mấy lần, đều không có phản ứng.
Đâm đâm đâm.
Chọt chọt chọt.
Còn chưa phát sáng.
Mấy cái thang máy ở bên cạnh, lão đạo đều thử một chút, nhưng đều vẫn không sáng lên.
- Ha, kỳ quái.
Châu Trạch lặng lẽ đứng ở bên cạnh, không lên tiếng, nhìn dáng vẻ đi qua đi lại ấn tới ấn lui của lão đạo, nhìn thế nào cũng cảm thấy là lão đạo bắt đầu vận công rồi.
Nhưng.
Đối tượng thì sao?
- Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc...
Cáng xe - dưới sự đẩy đi của một đám bác sĩ - được đẩy tới.
Người nằm bên trên hẳn là mới được phẫu thuật xong.
Một y tá ấn nút thang máy một cái.
Sáng lên.
Lão đạo trừng mắt.
Nếu như trước đó không phải ông ta đã tự mình thử qua, sợ rằng đã thật sự cho rằng thang máy trong bệnh viện này có phân biệt vân tay rồi.
Nói chung, thang máy ở trong bệnh viện, hoặc là không gian đều rất lớn, hoặc là có cái lớn có cái bình thường, lớn, là vì để cho xe cáng có thể di chuyển thuận lợi.
Cửa thang máy mở ra.
Đám bác sĩ y tá đẩy xe cáng đi vào.
Lại đúng vào lúc này.
Không biết thế nào.
Cửa thang máy lại không có dấu hiệu nào mà bắt đầu khép lại.
Hơn nữa, khi chạm đến vật ngăn cản lại không mở ra lần nữa.
Mấy y tá đã tiến vào trong thang máy rồi, còn có mấy nhân viên y tá vẫn còn đang ở bên ngoài thang máy.
Cửa thang máy đang kẹp lấy xe cáng.
Bệnh nhân vừa được phẫu thuật xong vẫn còn đang nằm ở bên trên.
Ngược lại thì cửa thang máy cũng không bẻ gãy xe cáng.
Trong lúc đám nhân viên y tế bắt đầu gọi người và gọi điện thoại thông báo cho các ban ngành liên quan.
Thang máy lại bắt đầu vận hành.
Bắt đầu đi lên.
Xe cáng đang kẹp ở giữa bị đẩy lên trên.
Nhưng cửa thang máy lại bị kẹt ở đúng chỗ này.
Cho nên.
Kết quả đang chờ đợi của chuyện này.
Chính là vật chắn ngang bị chặt đứt!!

Hướng phát triển của sự việc, có chút giống như series « Final Destination »*.
(*series phim kinh dị, tên tiếng Việt “Lưỡi hái tử thần”)
Dùng đủ loại đủ kiểu trùng hợp, làm đầu mối, để cho bạn phải chết trong tai nạn.
Ông chủ Châu đứng ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, vào lúc này lại có một loại cảm giác được khai sáng.
Đừng hiểu lầm.
Không phải là đang nói ông chủ Châu lĩnh ngộ được loại chân lý thực sự của “chuyến dạo chơi thành phố một ngày”.
Mà là tương tự như một fan điện ảnh, trong lúc xem một bộ phim mảng kịch tính huyền bí, cuối cùng cũng đã hiểu rõ được đầu mối trước sau của câu chuyện rồi.
Có lẽ chính bản thân lão đạo cũng không biết, lúc trước khi ông ta lộn nhào ở trong nhà vệ sinh, thật ra chỉ là một phần dẫn truyện, sau đó, việc ông ta nhấn nút mà thang máy mà vẫn luôn không phản ứng chính là điềm báo, bệnh nhân vừa làm phẫu thuật xong được đẩy ra kia chính là phát triển.
Trước mắt, chính là cao trào!
Bị giới hạn trong ấn tượng cuộc sống vốn có, trong mắt phần lớn mọi người, cửa thang máy đều rất “nhẹ nhàng”.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, nếu bạn đưa tay ra ngăn cản một chút, nó lập tức mở ngược ra lại, giống như một cơn gió xuân thổi qua, rất được lòng người.
Nhưng mà, trên thực tế, loại chế phẩm kim loại như thế này, không chỉ nhiệt độ của nó lạnh như băng, mà thứ càng lạnh lẽo hơn, thật ra thì đều được ẩn sâu trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận