Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 964: Xấu xa (1)

Trước tiên bắt được tử huyệt, rồi từ từ tán dóc cũng không muộn.
Lữ Văn Thành nhìn thấy Châu Trạch ra tay với anh ta.
Ngay sau đó cơ thể nghiêng qua, lao về phía trước, nâng cao cùi chỏ, vặn hông, một cánh tay trực tiếp duỗi dọc theo cánh tay của Châu Trạch.
Đây là công phu võ thuật theo sách vở tiêu chuẩn, là cách hành động của người luyện võ.
Đôi mắt của Châu Trạch híp lại một chút, nhưng vẫn không thay đổi động tác của mình.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Trong thời gian ngắn.
Lữ Văn Thành đánh về phía vị trí cánh tay cùng với ngực và cổ họng của Châu Trạch.
Cùng lúc đánh ra ba chưởng.
Nhưng Châu Trạch lại bất động.
- Bẹp!
Trực tiếp bóp lấy cổ của Lữ Văn Thành.
Nâng người lên.
Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ chiêu thức cũng đều vô dụng.
- Anh… Anh…
Lữ Văn Thành bị bóp cổ, sắc mặt bắt đầu đỏ lên một cách nhanh chóng, hai tay nắm lấy cánh tay của Châu Trạch, nhưng căn bản là không cách nào tránh thoát được.
Nhưng Châu Trạch lại cảm thấy có gì đó không đúng.
- Anh… Đang làm gì…
Lữ Văn Thành hỏi một cách khó khăn.
- Mới vừa rồi anh đang làm cái gì? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi… tôi… đang luyện tập…
- ... - Châu Trạch.
Châu Trạch buông lỏng tay ra, Lữ Văn Thành trực tiếp té xuống đất, hai tay che cổ của mình, không ngừng ho khan.
Trong ánh mắt nhìn Châu Trạch, tràn đầy sợ hãi.
Trong nhận thức của anh ta, một trận múa sư của Châu Trạch cùng lão Trương lúc trước, đã cho thấy thực lực, có thể múa sư, chứng tỏ công phu tốt, lúc trước Lữ Văn Thành cũng đã từng nghe lão gia tử nhà mình nói qua, ở thời kỳ dân quốc, khi đó những người hành nghề múa sư, những người kia thế nhưng là những gia hỏa bỏ đầu sư xuống là có thể cầm đao nắm thương đi làm nhân vật hung ác chân chính.
Đến bây giờ, hòa bình đã lâu, thật ra thì cũng chỉ kế thừa được ba phần tương tự với năm đó mà thôi, đổi lại động tác càng ngày càng làm màu, nhưng bản lĩnh thật sự, không thể chối cãi là đang từ từ thoái hóa.
Lữ Văn Thành mình cũng là người có luyện võ, trên người anh ta có chút công phu, nhưng mới vừa rồi lúc Châu Trạch ra tay, anh ta lại cảm nhận được một loại bất lực sâu sắc.
Công phu của đối phương, đáng sợ đến mức nào?
Nhất là một thân công phu quét ngang này, đánh ở trên người anh, đối phương, mắt cũng không nháy một cái, thậm chí, đến bây giờ bàn tay của ông ta còn đau.
- Anh nói, mới vừa rồi ông đang làm cái gì?
- Đang… đang luyện tập.
Lữ Văn Thành hít sâu một hơi, giải thích:
- Tôi đang bắt chước thói quen của sư tử.
Bắt chước như thế này thật đúng là đủ nhập tâm nha.
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, như vậy còn làm ra một con Ô Long*.
(Ô Long: ở đây có thể là chơi chữ, “ô long” có ý nghĩa là một con chó trung thành trong cổ đại, nhưng sau này, các phóng viên Hồng Kông lại dùng từ này để chỉ những pha phản lưới nhà trong các trận bóng (do phát âm của từ này trong tiếng Quảng Đông giống như “phản lưới nhà – own goal” trong tiếng Anh), nên sau này từ này được dùng để chỉ sai lầm. Ở đây vừa nói, Lữ Văn Thành bắt chước giống một con chó, và việc bắt chước đó dẫn đến sai lầm của Châu Trạch)
- A…
Thế nhưng Sư Vương, rốt cuộc giấu ở nơi nào rồi hả?
Lữ Văn Thành rất muốn hỏi Châu Trạch tại sao vẫn còn ở nhà tôi, hơn nữa còn chạy đến nơi này, những suy nghĩ một chút, cũng không hỏi, anh ta cũng đã theo chân Lữ Diệu Tổ chạy qua giang hồ, tầm mắt dĩ nhiên đã khác, hồi đó muốn ăn chén cơm muốn lăn lộn trong địa bàn diễn xuất, trắng đen, đều phải giao thiệp.
Cũng không giống như là bây giờ có thể dùng cái bảng hiệu “nghệ thuật gia” “truyền thống văn hóa”, thời gian trôi qua thoải mái hơn nhiều.
Mới vừa rồi.
Rõ ràng ông ta đã phát hiện trong ánh mắt Châu Trạch,
Mang theo sát khí rõ ràng lại không che giấu một chút nào đấy!
- Đúng rồi, mới vừa rồi chuyện gì xảy ra với anh vậy? - Châu Trạch hỏi – Anh đi lên bằng cách nào?
Vấn đề này.
Châu Trạch còn chưa nghĩ ra được.
Rõ ràng là anh nhìn thấy ông ta đã đi xuống, sau đó anh cũng đi xuống, kết quả sau khi anh đi lên lại, lại phát hiện đối phương đang ở lầu ba rồi.
Phải biết.
Châu Trạch cũng không rời khỏi cầu thang!
- Tôi đi xuống tìm mẹ của tôi nói vài chuyện, sau đó thì đã đi lên nha.
Lữ Văn Thành rất thẳng thắn nói.
Châu Trạch rất muốn trực tiếp nói ra một câu, anh đang nói dối, những suy nghĩ một chút, dường như đối phương cũng không cần phải nói dối.
Nhưng.
Cái tiếng kêu đó.
Lại là chuyện gì xảy ra?
Châu Trạch xoay người một cách mạnh bạo.
Ánh mắt đảo mắt nhìn bố cục của căn phòng này.
Nói:
- Căn nhà này của anh, là ai xây dựng?
- Là gia phụ đã xây dựng khi còn sống, bản thiết kế cũng là do ông ấy vẽ.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Lấy điện thoại di động ra.
Gọi đến điện thoại của Hứa Thanh Lãng:
- Alo, sao vậy?
Hứa Thanh Lãng ở bên kia giống như là đang sấy tóc, âm thanh của máy sấy tóc rất chói tai.
- Cần cậu tới một chút, chỗ này của tôi đụng phải vấn đề chuyên môn của cậu, địa chỉ, chờ lát nữa tôi gửi cho cậu...
- Được.
Hứa Thanh Lãng dừng một chút.
Lại nói:
- Có gấp không?
Châu Trạch do dự một chút, trả lời:
- Không tính là quá gấp.
- Vậy chờ thêm nửa giờ đi, tôi đây vừa đắp mặt nạ dưỡng da, rất đắt.
- Không phải là cậu có thể lột da sao? Còn làm chuyện đó có ích lợi gì?
Da thịt lão Hứa vốn đã rất tốt, bây giờ lại tăng thêm chức năng lột da.
Ô kìa.
Hôm nay da thịt hơi nhăn một chút.
Lột một lớp da.
Ô kìa.
Hôm nay có quầng thâm mắt.
Lột một lớp da.
Ô kìa.
Hôm nay có vài nốt mụn rồi.
Tiếp tục lột da…
- Ai nói với anh đắp mặt nạ dưỡng gia thật sự có hiệu quả?
Hứa Thanh Lãng tức giận hỏi ngược lại.
- Hưởng thụ, chẳng qua chỉ là sự yên tĩnh và quá trình thả lỏng này thôi.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Cúp điện thoại.
Sau đó ngồi chồm hổm xuống.
Đối mặt với Lữ Văn Thành đang ngồi ở dưới đất.
Đưa tay sờ đầu Lữ Văn Thành một chút.
Nói:
- Tôi còn phải ở chỗ này chờ một lát nữa, tôi sẽ không làm tổn thương tính mạng của ông, mong ông hãy yên lặng, tôi không cần tài sản của ông của cũng không cần S của anh… (S: cơ thể)
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận