Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1681: Trúng độc (2)

Hẳn là bệnh viện đã báo cảnh sát ngay lập tức, dù sao người xảy ra chuyện cũng chính là bệnh nhân nhà mình, manh mối được bệnh nhân cung cấp lại chỉ về thức ăn được đặt ở bệnh viện, tính chất của chuyện này, đã không còn là vấn đề có đè xuống hay không nữa rồi.
Trận tai nạn thang máy đêm hôm đó, các người đè xuống cũng không có vấn đề gì, ngược lại cũng không có ai thực sự xảy ra chuyện, chẳng qua chỉ là bị hù dọa một trận.
Nhưng ở bệnh viện lại xảy ra loại vấn đề như ngộ độc thực phẩm thế này, tính chất của sự việc đã nghiêm trọng hơn nhiều, không ai dám đè xuống.
Cảnh sát trung niên mời Châu Trạch tới làm một biên bản ngắn gọn, sau đó rời đi, hẳn là phải đến phía bên nhà ăn để điều tra.
Đối với nguồn gốc của thực phẩm gây ngộ độc, Châu Trạch thực sự không quá quan tâm, bởi vì lão đạo đã trúng độc.
Tương tự như việc tối hôm qua thiếu chút nữa Bồ tát đã bị thang máy ép gãy, người đàn ông bị thương ở chân kia bị máy chơi game đập bể đầu.
Tất cả mọi người đều đang giao chiến theo kiểu “Final Destination”.
Lần ăn thiệt này của lão đạo.
Đã ăn rồi.
Có đi nghiên cứu kỹ nguyên nhân hay người có trách nhiệm gì đó.
Đối với xã hội đối với bệnh viện thì nhất định là có ý nghĩa.
Nhưng đối với Châu Trạch và Lão đạo mà nói, thật sự không có tác dụng gì.
Rốt cuộc.
Cuộc phẫu thuật kết thúc.
Lão đạo được trực tiếp đẩy ra ngoài.
- Tình hình thế nào? - Châu Trạch lập tức đứng dậy hỏi.
- Bởi vì phát hiện kịp thời, xử lý được cũng kịp thời, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng bệnh nhân vẫn còn chưa tỉnh lại, chúng tôi cần tiến hành quan sát hai mươi từ giờ với ông ấy.
Châu Trạch gật đầu một cái, lại hỏi:
- Là trúng độc gì?
Bác sĩ đẩy mắt kính của mình một cái.
Suy đoán nói:
- Khả năng rất lớn, là thuốc trừ sâu DDVP.
Ngược lại bác sĩ cũng không lựa chọn giấu giếm Châu Trạch, dù sao chuyện này cảnh sát cũng đã tới, lãnh đạo muốn đè xuống cũng không có khả năng, cũng không thể nào đè xuống được.
Về phần nói về chuyện phản ứng của thân nhân của người bị trúng độc gì đó cùng với việc tranh thủ thời gian cho bệnh viện ổn định chuyện sau đó, vị bác sĩ này thật sự không quan tâm, bác sĩ cũng không phải là viện trưởng, mới lười quản những thứ này đi.
Loại bác sĩ này, ở trong bệnh viện vẫn rất thường xuyên gặp được, dù sao bác sĩ cũng là dựa vào tài năng (y thuật) mà ăn cơm, nếu như không có ý định đi theo con đường hành chính, vậy thì ngay cả đối mặt với viện trưởng bọn họ cũng chẳng muốn chim thêm nhiều nữa.
Thậm chí một vài bác sĩ cấp độ trâu lớn trâu nhỏ* gì đó, ngay cả lãnh đạo của bệnh viện còn phải chủ động quỳ mà nịnh nọt bọn họ đi.
(*trong tiếng trung “ngưu bức” – “trâu bò” có nghĩa là “lợi hại”, ở đây chỉ việc bác sĩ tài năng vượt trội)
Châu Trạch gật đầu một cái.
Cười một tiếng.
Nói:
- Bây giờ không thể đi vào thăm được đúng không.
- Không thể, đợi sau khi tình huống của bệnh nhân ổn định lại rồi mới nói sau đi.
Nói xong.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mắng một câu:
- Nhà ăn của bệnh viện chúng tôi là do cháu của phó viện trưởng nhận thầu, ha ha, việc xảy ra chuyện lần này…
Châu Trạch lười tiếp tục ở lại nơi này tháp bùng vị bác sĩ này trút bỏ bực tức nữa.
Trực tiếp đi đến phòng chăm sóc đặc biệt ở bên kia.
ICU, tức phòng bệnh chăm sóc đặc biệt tăng cường.
Lão đạo đã được đẩy vào rồi.
Châu Trạch, coi như là thân nhân, cũng không thể tự tiện đi vào.
Bởi vì ICO được xem như “trọng địa quân sự” của bệnh viện, cho dù bạn có là bác sĩ chủ trị, cũng rất khó chỉ đạo nhân viên ý tế ở trong ICU đi làm việc, thông thường, bọn họ đều có nghiệp vụ chuyên nghiệp cùng với sự kiêu ngạo của chính mình.
Châu Trạch ngồi xuống băng ghế ở trên hành lang.
Mới vừa nãy khi đang tắm anh còn suy nghĩ, chỉ cần lão đạo không tự chơi bản thân đến mức chết sớm hơn, anh cũng không cần phải làm gì nhiều.
Ai biết được.
Vừa mới dự định không được bao lâu.
Lão đạo cũng đã tự chỉnh bản thân đến mức độ điên cuồng dò xét trên bờ vực tử vong rồi.
Vào lúc này, nếu còn lại rối rắm chuyện rốt cuộc đây là một vòng vận công mới của lão đạo hay là sự phản kích của Bồ tát, cũng không còn quá cần thiết nữa, xem ai có thể thể chỉnh ai chết trước mà thôi.
Đây là một trò chơi.
Một trò chơi ông sống tối chết.
- Người nhà bệnh nhân? – Một vị bác sĩ trẻ tuổi đi tới bên cạnh Châu Trạch hỏi.
- Đúng vậy. - Châu Trạch gật đầu một cái.
Bác sĩ trẻ tuổi kia cũng không nói gì, nhìn thấy Châu Trạch tuân thủ nguyên tắc như vậy, chỉ đứng cahs cửa sổ thủy tinh mà nhìn một chút, thì anh ta cũng tự mình đi làm việc của mình.
Châu Trạch đứng lên.
Anh không biết mình nên đi đâu.
Nên trở về phòng bệnh hay là tiếp tục trông chừng ở nơi này đây?
Thật giống như, hai bên đều không quá thích hợp.
Ánh mắt của Châu Trạch dừng lại ở trên phòng làm việc ở cách vách, sau khi vị bác sĩ trẻ tuổi kia đi ra ngoài, dường như hai ý tác cũng có việc đi ra ngoài, lúc này, trong phòng làm việc vừa đúng không có một ai.
Châu Trạch dứt khoát đi vào phòng làm việc, trực tiếp tìm được hồ sơ ca bệnh ở trên bàn làm việc, nhanh chóng lật xem.
Bởi vì ICU có yêu cầu rất cao đối với phần cứng (thiết bị) và phần mềm, cho nên trong phần lớn bệnh viện, giường bệnh ở trong ICU sẽ không quá nhiều, có lúc trước khi bác sĩ làm phẫu thuật còn phải đi qua xem thử trước để xem bên đó có còn giường bệnh hay không, nếu không phải tình huống đặc biệt khẩn cấp, thì đều sẽ để cho bệnh nhân chờ một chút, đặt hẹn giường bệnh xong xuôi.
Cho nên.
Không lật bao lâu.
Châu Trạch đã lật tới mục tiêu mà mình muốn tìm.
Nhìn lướt qua số hiệu của giường bệnh trong phòng.
Châu Trạch nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, đi dọc theo hành lang, tiếp tục đi tới.
Rốt cuộc.
Anh dừng bước.
Trong phòng bệnh đối diện với anh.
Có một người đang nằm.
Là Bồ tát - người bị bỏng do lửa.
Nếu như có thể được mà nói, Châu Trạch thực sự sẽ không chút do dự mà xông vào bên trong, cưỡng chế giải thoát khỏi những đau đớn cho vị “bệnh nhân” ở bên trong, đưa ông ta về miền Tây phương cực lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận