Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1799: Bại vong! (2)

Mà lúc này, đối mặt với trận thở hổn hển của ông chủ Châu, ngược lại Doanh câu vẫn bình tĩnh như trước, phảng phất như thể người hiện đang bị giết, căn bản cũng không phải là anh ấy vậy.
Thậm chí, còn cảm thấy việc nhìn thấy chó giữ cửa nhà mình bất lực và phẫn nộ ở trước mặt mình.
Đối với Doanh câu mà nói.
Cũng là một loại hứng thú.
- Doanh câu, mẹ nhà anh!
- Thiết hàm hàm, đầu óc anh bị vô nước đúng không!
- Đệt mẹ, ngu ngốc!
Bất luận là người tự xưng là có tư chất hơn nữa, hoặc là trong ngày thường có tiêu chuẩn đến như thế nào đi chăng nữa, lúc tâm trạng thực sự đạt đến một điểm giới hạn bùng nổ, thông thường sẽ phát hiện, chửi bậy, thật sự là một loại phương thức bày tỏ cảm xúc tốt nhất.
Ông chủ Châu thật sự không hề nghĩ tới ý tưởng cùng chết vì tình với Doanh câu.
Nhưng anh biết rõ.
Vào lúc này, nếu như anh không ngủm.
Thì sau đó sẽ sẽ rơi vào trong tay vị “khán giả trúng thưởng” kia, rất có thể sẽ phải chịu giày vò không ngừng lặp đi lặp lại, sống không bằng chết!
Nhưng mà.
Đối mặt với từng tiếng chửi rủa kia của Châu Trạch.
Doanh câu chẳng qua chỉ nhà nhạt đáp lại một câu, cũng là một câu cuối cùng:
- Tôi… là… Doanh… câu…
- ... - Châu Trạch.
Điên rồi, điên rồi.
Thiết hàm hàm điên rồi.
Ông chủ Châu thật sự là sắp điên rồi, nhưng bây giờ, căn bản là không cách nào ngăn cản được gì cả, thậm chí ngay cả tự sát năng lực cũng không có.
Cuối cùng, Hiên Viên kiếm hoàn toàn chìm vào trong cơ thể Doanh câu, mà bóng dáng của Doanh câu, cũng hoàn toàn tan thành mây khói.
Tất cả mọi chuyện.
Rốt cuộc đã đi đến cuối cùng rồi.
Ánh mắt của ông chủ Châu, trong nháy mắt rơi vào trạng thái đỡ đẫn, giống như đã gặp phải đả kích cực kì nặng nề vậy.
Những lời chửi rủa, kích động, tức giận, vân vân, đủ loại tâm tình trước đó, cũng đều đã biến mất hết không còn lại gì nữa.
Cả người, ngay cả linh hồn, đều rơi vào một loại im lặng tuyệt đối.
Lần lên cao trước đó, chắc chắn độ cao đã cực kì đủ rồi, nhưng trên thực tế, khoảng cách này, cũng đủ kinh người rồi.
Ngay từ lúc đầu, Châu Trạch đứng ở vị trí sân thượng mà bắt đầu đi lên trời.
Nhưng lúc rơi xuống, vị trí rơi xuống, đã rơi thẳng xuống mặt biển.
Hơn nữa, phần mặt biển ở bên dưới này, trước khi bóng dáng Doanh câu hoàn toàn tiêu tán, đã ngưng tụ thành mặt băng.
- Ầm!
Cơ thể Châu Trạch rơi xuống, đập thẳng lên trên mặt băng.
Mà trong ánh mắt của ông chủ Châu, dường như đã sớm mất đi hết tất cả mọi sự tập trung, giống như một người lạc đường, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng nữa rồi.
Cả người giống như, linh hồn đã bị móc rỗng đến triệt để, chỉ còn lại một bộ xác không mà thôi.
- Ầm!
- Đùng!
- Ầm!
- Anh dám!
- Càn rỡ!
- Cuồng vọng!
Hiên Viên kiếm đã thành công trong việc chém giết mục tiêu, sau đó đã mất tăm, tất cả mọi người đều hiểu rõ, thanh kiếm đó, không phải là đã biến mất, mà là đợi đến tầm khoảng mười ngày sau, sẽ quay trở lại một lần nữa, tiếp tục tiến hành chém giết với mục tiêu của nó.
Nó đã không còn là một thanh kiếm, mà là một quy tắc, là sự thể hiện của ý thức thế giới.
Cũng vì vậy.
Khi Doanh câu biến mất.
Vào một khắc Châu Trạch rơi xuống mặt băng kia.
Coi như đang phát ra một tiếng súng lệnh.
Đám lão bất tử cũng với đám cự bá tự nhận là có năng lực tham gia vào vũng nước đục này – nhưng kẻ vẫn luôn ở bên cạnh “xem cuộc chiến” kia, bây giờ đã trực tiếp bắt đầu hành động!
Thân thể một con thằn lằn khổng lồ trực tiếp nổi lên từ dưới mặt biển, phần lớn thân thể của nó đã sớm hóa đá, cho dù là đôi mắt, cũng chỉ còn lại một con mắt là vẫn còn ánh sáng mà thôi.
Năm tháng, cũng đã sớm ăn mòn nó đến mức tương đối rồi, nhưng vào giờ khắc này, nó vẫn thay đổi trạng thái yên lặng trong vô số năm trước đó, để lộ ra dáng vẻ oai phong của mình!
Nhưng mà, không đợi cho con thằn lằn khổng lồ này đến gần tảng băng trôi kia, một cây trường thương cũng đã xuất hiện từ trong hư không, trực tiếp đâm vào cơ thể của con thằn lằn, lao thẳng xuống biển.
Ngay sau đó, bên cạnh trường thương xuất hiện một người đàn ông trên người tràn đầy vết sẹo cũ, mà ở trước người của người đàn ông, xuất hiện một con hung thú cực kỳ tương tự với tỳ hưu, một vuốt đánh về phía anh ta.
Trên trời, lúc ba luồng ý chí mạnh mẽ đang rơi xuống không thể tránh được việc va chạm với nhau, trong một khoảnh khắc,tiếng sấm chấn động bầu trời, phảng phất như thể trận mưa bão vừa mới kết thúc kia, lại có khuynh hướng sắp cuốn tới.
Ở phía bên kia, một luồng oán niệm kinh khủng xuất hiện ở bên cảnh tảng băng, chẳng qua là, không chờ kẻ đó tiến thêm được một bước nào nữa, một tảng bia đá đã trực tiếp nhô lên từ bên dưới mặt biển, trực tiếp đánh lui luồng khí oán niệm toát ra hơi thở của hồng hoang kia!
Giờ khắc này.
Lấy vị trí tảng băng trôi của ông chủ Châu làm tâm điểm, trên toàn bộ mặt biển, trực tiếp đánh nhau đến hỗn loạn.
Đám lão rau cải ngày thường ngay cả hít thở thêm một hơi cũng đều cảm thấy xa xỉ kia, vào lúc này, đều đã đánh đến đỏ mắt rồi, không kiêng kỵ sẽ vì vậy mà tiêu hao thêm bao nhiêu nữa.
Thứ nhất, tiếp tục cẩu thả qua ngày nữa, cũng đã không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa rồi, ngược lại thì sau đó không lâu, Hiên viên kiếm cũng sẽ chỉ đích danh đến mình mà thôi.
Thứ hai, khi trước Doanh câu khí thế bừng bừng, dùng loại tư thế hiên ngang kia, cũng không cách nào ngăn cản được Hiên Viên kiếm, chuyện này càng khiến cho bọn họ tình nguyện liều mạng chỉ vì để gia tăng một chút xíu xác suất chạy thoát!
- Ầm!
Vách trời, vào lúc này dường như đã bị trực tiếp xuyên thủng, bên trên, bây giờ đã xuất hiện ánh sáng bảy màu, đây là khí tức của tiên, đây là tượng trưng của tiên.
Lúc này.
Kẻ từng bị Hoàng Đế chém chết lại bị Doanh câu ngăn cản.
Từ thượng cổ đến nay.
Vị Tiên vương vẫn luôn hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài tam giới, tựa như cô hồn dã quỷ - thậm chí còn không bằng, rốt cuộc cũng đã trở về một lần nữa!
Bàn tay ra đòn, hiện ra vẻ đầy tang thương, thậm chí bạn còn có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương chằng chịt đan xen ở trên đó, nhất là vị trí năm ngón tay, có dấu vết nối lại cực kì rõ ràng, giống như là tạm thời chắp nối lên vậy.
Nhưng mặc dù như vậy.
Đó vẫn là tay của Tiên vương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận