Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 610: Suỵt, ta là giả!

- Ông chủ, ông chủ đã về rồi.
- Ừm.
Châu Trạch ngồi xuống bên ghế sofa, bưng ly cà phê Oanh Oanh mới vừa đưa lên, uống một ngụm.
- Hí...
Cà phê hơi nóng.
Châu Trạch đặt ly cà phê xuống.
Theo bản năng cắn cắn bờ môi của mình.
- A, ông chủ!
Oanh Oanh lập tức gấp gáp mà đi tới, đưa tay bưng ly cà phê lên, đúng là hơi nóng thật, nhưng không đến mức như vậy chứ.
- Không sao, không sao.
Châu Trạch khoát khoát tay.
- Là tôi không cẩn thận.
- Không được, ông chủ, ông chủ để tôi xem xem.
Oanh Oanh ra hiệu cho Châu Trạch hé miệng, để cô ấy nhìn xem, đối với ông chủ nhà mình, dù là bất kỳ thương tổn gì cô ấy cũng không cho phép.
Châu Trạch lắc đầu, nói: - Không sao, rót cho tôi một ly nước đá đi, không có chuyện gì đâu.
- Ah, được, vậy tôi bưng ly cà phê này xuống đi.
- Đừng, không cần, quá phí.
Ngụ ý.
Anh còn muốn tiếp tục uống.
Cho dù mới vừa rồi đã bị phỏng.
Nhưng bị phỏng, phồng chút da tính là gì?
Biết ly cà phê này đắt cỡ nào không?
Oanh Oanh chạy đi rót ly nước đá qua đây, đặt trước mặt Châu Trạch, cẩn thận hỏi:
- Ông chủ, thực sự không sao chứ?
- Không có chuyện gì đâu.
- Ah, được, vậy người ta đi nấu cơm giúp lão Hứa đây.
- Ừm.
- A, rốt cục anh cũng trở lại rồi, ha ha ha.
Luật sư An mặc quần áo ngủ báo vằn từ trên tầng đi xuống.
Đầu tiên là cười ha hả, sau đó anh ta lập tức đi tới bên cạnh bé trai, thấy bé trai vừa trở về đã chuẩn bị làm bài tập, anh ta lập tức nói:
- Tối hôm qua tôi có chút việc nhỏ, trò chuyện quá lâu với lão Trương, ngủ không ngon, hiện tại tôi đi lên ngủ thêm chút nữa.
- Chán ghét.
Châu Trạch ngồi bên cạnh bổ đao.
- Anh có chuyện gì sao?
Luật sư An tức giận quay đầu lại liếc Châu Trạch, sau đó tiếp tục cười hì hì nhìn bé trai.
- Cậu xem, sáng nay cậu đi chơi với em gái kia vui chứ?
Bé trai gật đầu.
- Cũng mệt mỏi đúng không?
Bé trai lắc đầu.
Mệt.
Là có ý gì?
- Học sinh tiểu học, nên tu dưỡng thói quen ngủ trưa, đi, chúng ta đi dưỡng thói quen đi.
Bé trai do dự một chút.
Vẫn gật đầu.
Dù sao buổi sáng cũng là luật sư An ra mặt khiến ông chủ dẫn cậu ta tới viện bảo tàng tượng sáp.
Luật sư An không kìm được vui mừng, lập tức đẩy bé trai lên tầng.
- Bịt mắt của anh bị rớt.
Châu Trạch nhắc nhở.
Luật sư An quay đầu lại, nhặt bịt mắt bản thân mới vừa làm rơi từ trong túi ra, như thị uy mà trừng mắt liếc Châu Trạch, sau đó anh ta lập tức theo bé trai đi lên tầng.
Châu Trạch cười cười lắc đầu.
Nhìn nhìn một ly cà phê và một ly nước đá trước mặt.
Ừm.
Hình như cà phê càng đắt một chút.
Châu Trạch vẫn bưng lên cà phê.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Lúc này.
Tiểu Hầu Tử bỗng nhiên nhảy đi qua, cầm điện thoại di động trong tay, ngồi xổm trên bàn trà trước mặt Châu Trạch.
- Đi qua bên cạnh chơi đùa đi.
Châu Trạch phất phất tay.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Hầu Tử kề mặt sát gần Châu Trạch, giống như rất tò mò mà quan sát.
- Đi qua một bên... ...
Hầu Tử lập tức nhảy đi.
Đuôi đảo qua đụng trúng ly cà phê trong tay Châu Trạch, cà phê một mạch mà tạt thẳng lên trên người Châu Trạch.
Được rồi.
Không còn cà phê.
Ông chủ Châu ngược lại không tức giận, đặt ly cà phê lên bàn trà, đứng lên, bưng lấy ly nước lạnh trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó hô to:
- Lão đạo.
- Ai, a, ông chủ.
Lão đạo đang ngồi phía sau quầy bar vội vàng làm gì đấy, nghe thấy Châu Trạch gọi, lão lập tức đứng lên.
- Hầu Tử nhà ông phát tình, ông dẫn nó tới vườn bách thú xem xem có thể giao phối hay không.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Hầu Tử rất khó chịu mà kêu lên.
- Ôi, ôi, tốt, tốt.
Lão đạo ôm Hầu Tử vào lòng.
Còn kéo cái đuôi con khỉ ra, cúi đầu xem xét.
Mặt con khỉ lập tức đỏ lên.
- Thật sự lớn rồi sao?
- C-K-Í-T..T...T... ...
- Đúng rồi.
- Hầu Tử phải được bao nhiêu tuổi mới có năng lực lai giống, bần đạo phải điều tra thêm.
Vẻ mặt Hầu Tử tràn đầy nhân sinh không còn gì lưu luyến.
Bởi vì lão đạo thực sự mở điện thoại di động lên dùng Baidu bắt đầu tìm tòi.
Đồng thời.
Lão đạo còn thầm nói:
- Chớ hoảng sợ, buổi tối tao sẽ tới vườn bách thú, mày cứ tìm mẫu Hầu Tử mà mày thích, sau đó thoải mái pha chế rượu...
- Tao lại mang thêm một ít đồ ăn vặt như chuối tiêu các thứ, bần đạo tin tưởng mày có thể giải quyết được.
- Đúng rồi.
- Không nên tìm mấy tiểu mẫu Hầu Tử ăn chơi đàng điếm, phải tìm loại thành thật đáng tin.
- Nếu như làm lần đầu đã thành công, mang bầu, bần đạo sẽ giúp mày trộm nó ra, cho bọn mày được an cư trong phòng sách.
- Nếu mày có thể khiến nó sinh ra một đống Hầu Tử thật.
- Bần đạo cũng hài lòng.
Lão đạo lầm bầm lầu bầu, rất vui vẻ.
Tràn đầy tự hào khi tiểu tử nhà ta đã trưởng thành, có thể ủi cải trắng nhà người khác.
Tiểu Hầu Tử "phù phù" một tiếng.
Nhảy khỏi lòng lão đạo.
Lại nhìn về phía Châu Trạch đã đi tới phòng vệ sinh.
Nó vội vàng chạy từ cửa nhỏ phía sau phòng sách đến vườn rau cách vách.
... ... ...
- Oanh Oanh à, lấy một bộ quần áo tới giúp tôi, tôi cần tắm rửa.
- Được, ông chủ.
Đối với yêu cầu kiểu này, Oanh Oanh đã sớm quen.
Ông chủ nhà mình là người có bệnh thích sạch sẽ rất nặng, tắm giữa ban ngày và vân vân là chuyện quá phổ biến.
Oanh Oanh đưa một bộ quần áo mới qua, sau đó lại lấy quần áo bẩn về tẩy rửa.
Châu Trạch đứng dưới vòi hoa sen.
Để nước nóng.
Giội lên thân thể mình.
Lắc lắc đầu.
Không biết vì sao.
Sau khi trở về từ viện bảo tàng tượng sáp.
Anh luôn cảm thấy mình hơi chóng mặt, giống như bản thân bị cảm mạo.
... ...
Bé trai nằm bên cạnh, cầm ipad trong tay đang xem điện ảnh.
Cậu ta xem series cương thi Lâm Chính Anh.
Cảm thấy rất thú vị.
Trước đây, Châu Trạch và Oanh Oanh cũng đã từng cùng ôn lại series này, cũng cảm thấy rất thú vị.
Chẳng qua bé trai chán ghét chuyện trong phim có "tiểu cương thi", cậu ta luôn cảm thấy tiểu cương thi kia quá ngu, quá chuuni.
Cậu ta đeo tai nghe xem điện thoại, không phát ra thanh âm gì.
Nhưng đã gần xem hết nửa tập.
Bé trai phát hiện luật sư An đang nằm bên cạnh mình vẫn đang không ngừng xoay người qua lịa.
- Anh có tâm sự gì sao?
Bé trai hỏi.
- Không có. - Luật sư An bất đắc dĩ nói.
- Vậy sao anh không ngủ được.
- Tôi cũng không biết.
Luật sư An nhắm mắt lại.
Hít sâu.
Anh ta luôn luôn tôn trọng thời gian ngủ trân quý này.
Nhưng sau khi cưỡng ép bản thân.
Anh ta phát hiện mình vẫn không ngủ được.
Sao lại không ngủ được đây?
- Vẫn là anh có tâm sự.
Bé trai nói.
- Ách... ...
Ngay cả bản thân luật sư An cũng có chút không xác định.
- Có lẽ là vậy.
Sau đó.
Luật sư An bắt đầu rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc mình có tâm sự gì?
... ...
Nước nóng càng không ngừng cọ rửa thân thể.
Dường như thời gian Châu Trạch ở trong phòng vệ sinh hơi lâu hơn bình thường.
Châu Trạch cảm thấy hơi mê man nặng nề.
Tắt vòi hoa sen.
Cầm lấy khăn tắm bên cạnh chà xát người.
Xoa xoa.
Chuẩn bị mặc quần áo ném tắm khăn qua một bên thì.
Châu Trạch lại phát hiện trên tắm khăn có một mảnh đen nhánh.
Trên người mình bẩn như vậy sao?
Châu Trạch đi tới trước gương nhìn nhìn, phát hiện môi và nơi ngực mình, mỗi bên có một đoàn hắc ban.
Châu Trạch cầm lấy khăn mặt, một lần nữa xoa xoa, phát hiện hắc ban càng lau càng lớn.
Dưới sự bất đắc dĩ.
Châu Trạch mở vòi nước, lại bắt đầu tắm rửa.
Chờ tẩy rửa trong chốc lát.
Châu Trạch một lần nữa cầm lấy khăn mặt xoa xoa.
Lại đi đến trước gương.
Phát hiện diện tích của hắc ban bắt đầu càng lan lớn hơn, càng kinh khủng hơn..
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Châu Trạch lại không hoảng loạn.
Châu Trạch duỗi nhẹ tay lau vị trí hắc ban một chút.
Sau đó đưa đến trước mũi bản thân ngửi ngửi.
Một luồng.
Mùi thuốc màu.
Trong khoảnh khắc.
Châu Trạch đi tới trong bồn tắm.
Xả nước.
Bản thân mình nằm vào nước.
Qua không bao lâu.
Nước bắt đầu tới thân thể anh.
Sau đó.
Nước trong bồn tắm cũng bắt đầu trở nên vẩn đục.
- Ông chủ, ông chủ còn chưa tắm xong sao?
Ngoài phòng vệ sinh, Oanh Oanh cách một cánh cửa hỏi.
Hôm nay tốc độ tắm rửa của ông chủ hơi chậm quá mức thì phải.
- Tôi sắp tắm xong rồi.
... ...
Tiểu loli đi ra từ phòng vệ sinh trong phòng làm việc, mở cửa phòng làm việc ra.
Nhìn cha mình còn có chú Từ và người phụ nữ kia đang ngồi trên ghế uống trà, cô bé không đi ra ngoài ngay mà lùi lại, đi tới bên cạnh bé trai, hỏi:
- Cậu đang xem gì vậy?
Bé trai lắc đầu.
- Hừ, cậu lại dám không nói cho mình biết!
Tiểu loli nổi nóng.
Mới vừa rồi bản thân mình đã chia sẻ bí mật muốn sờ chỗ ấy ấy cho cậu ta.
Thế mà cậu ta lại có thể đối xử với người ta như vậy.
Bé trai nhìn nhìn tiểu loli.
Lại nghiêng người nhìn về phía ba người ngồi trong phòng nhỏ còn đang uống trà, lặng lẽ đi qua, đóng cửa phòng làm việc lại.
Sau đó cậu ta nhìn về phía tiểu loli.
Trong ánh mắt.
Có một chút nóng bỏng và kỳ vọng!
- Cậu... cậu...
Bản năng khiến tiểu loli cảm thấy có chút sợ sệt.
- Lâm Khả, đi ra ngoài một chút, hình như xảy ra chuyện rồi.
Bé trai nói.
- Lâm Khả là ai vậy... ... chuyện gì…
Ánh mắt tiểu loli bỗng nhiên từ thật thà biến thành thâm thúy.
Hít sâu một hơi.
Dường như còn mang theo một loại lười biếng khi mới vừa tỉnh ngủ.
Mở mắt ra.
Nhìn cao da chó vẫn luôn dính lấy bản thân mình này.
Tiểu loli cũng không phân rõ rốt cuộc bản thân mình cảm thấy thế nào.
- Tượng sáp nơi này, không đúng, là cả viện bảo tàng tượng sáp này, hình như đều có vấn đề.
Bé trai nói.
- Vậy anh đi nói với ông chủ đi, gọi tôi ra có ích gì?
Tiểu loli có chút không hiểu hỏi.
Ở địa phương này.
Có Châu Trạch ở.
Có cậu ta ở.
Sao phải đánh thức mình?
- Ah, chỉ là tôi muốn gặp cô một lần, tôi nhớ cô lắm.
- ... ... - Tiểu loli.
Bé trai nhảy một cái.
Đưa tay.
Vặn gãy đầu tượng sáp nữ viện trưởng viện bảo tàng.
Cầm xuống dưới.
Sau đó cậu ta đưa nó tới trước mặt tiểu loli.
Liếm môi một cái nói:
- Cô xem, phía dưới đầu này có máu, còn có cốt cách, trong này trắng trắng, dường như là óc.
Bé trai cầm một cái đầu lâu đưa đến trước mặt tiểu loli.
Có lẽ.
Đây là quan hệ thuần túy nhất giữa hai đứa trẻ.
Nếu đổi cái đầu trong tay bé trai thành trái táo đỏ dường như sẽ thích hợp hơn một chút.
- Rốt cuộc đây là nơi nào?
- Viện bảo tàng tượng sáp đó.
Bé trai đi tới phía sau bàn làm việc, nơi đó có một bệ cửa sổ, có thể nhìn thấy bên ngoài, đúng lúc là phía sau giáo đường giá chữ thập.
- A, tôi nhìn thấy một người.
- Nhìn thấy quỷ thì hãy nói với tôi.
- Thừa dịp tỉnh lại, tôi phải làm một số nghiệp vụ rồi trở về ngủ tiếp.
Tiểu loli lười biếng nói.
Hai đứa nhóc.
Không cảm thấy chút nguy cơ nào.
Nếu đặt trong phim kinh dị, bọn họ tuyệt đối là vai quần chúng không hợp cách, còn là loại siêu cấp phá hỏng cảm xúc.
Đương nhiên.
Nếu có bộ phim quỷ quái nào mời bọn họ đi diễn.
Khẳng định đó sẽ là phim kinh dị chân chính.
Bé trai mở cửa sổ ra, thăm dò bên ngoài kỹ một chút.
Nói:
- Tôi nhìn thấy ông chủ đang đi từ bên phía giáo đường tới đây.
- Làm sao có thể.
Tiểu loli đi tới cửa, mở he hé cửa ra, nhìn thẳng thấy Châu Trạch và cha mình còn đang ngồi chung với viện trưởng viện bảo tàng, khoái trá uống trà, ba người trò chuyện rất thân thiện.
Nữ viện trưởng càng không ngừng bị chọc cười, trang điểm xinh đẹp.
A.
Hai người đàn ông.
- Thật sự là ông chủ, cô tới xem đi.
Nói xong.
Bé trai nhảy xuống bệ cửa sổ.
Chuẩn bị ôm lấy tiểu loli, giúp cô ấy có thể nhìn cao hơn.
- Anh làm gì thế, tay anh quy củ chút cho tôi!
Tiểu loli trực tiếp rầy nói.
- Ha ha.
Bé trai có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, không dám có động tác gì nữa.
Tiểu loli nhảy tới trên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Vừa lúc nhìn thấy ông chủ nhà mình đi tới.
- Này, ông chủ!
Tiểu loli nhỏ giọng hô.
Dường như Châu Trạch phía dưới đã nghe được giọng nói.
Ngẩng đầu.
Nhìn tiểu loli trên bệ cửa sổ.
Tức giận nói:
- Suỵt, tôi là giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận