Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1179: Giết người không quan trọng địa điểm (1)

Bản thân ông ta vẫn còn chưa biết, bản thân đã bị ông chủ - người đang ở Dương Châu xa xôi – giao cho một sứ mệnh thần thánh mới.
Phương Hạnh đi rồi, theo lời những người trong sở cảnh sát nói, gia đình của cô ấy từ dưới quê đã tới một chuyến, nhưng bởi vì rất nhanh thì đã có tin tức hung thủ giết người đều đã chết hết, thấy không nhận được tiền bồi thường gì đó, người nhà của cô ấy trực tiếp cạn tình cạn nghĩa mà rời đi, ngay cả thi thể của Phương Hạnh cũng không quan tâm.
Thi thể đã đặt trong nhà xác rất lâu, đây cũng không phải thi thể vô chủ, cảnh sát cũng không tiện xử lý theo chương trình dành cho thi thể không có người nhận, lỡ như bên này bạn vừa xử lý xong, người trong nhà người chết lại bỗng nhiên xuất hiện chỉ trích bạn phải bồi thường thì phải làm sao bây giờ?
Chuyện kiểu này, cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Sau đó, sau khi lão đạo nghe được chuyện này từ chỗ của lão Trương, đến sở cảnh sát ký tên nhận xác, nhận thi thể về, lại tự móc tiền túi của mình, mua một chỗ trong nghĩa trang công cộng, chôn Phương Hạnh.
Trong mắt người ngoài, có lẽ hành động này của lão đạo có chút ngốc, đã đến cực kì gần với ngu rồi.
Nhưng lão đạo lại cảm giác bản thân nên làm như thế, trước khi Phương Hạnh xảy ra chuyện, còn đang đan áo len đỏ cho ông ta, cho dù là xem phân lượng của món quà đó, ông ta làm những chuyện này, cũng là chuyện nên làm.
Thêm vào đó, thật ra thì cái chết của Phương Hạnh rất vĩ đại, nếu như không phải là bởi vì thân phận của cô ấy tương đối nhạy cảm, không thích hợp để cổ động tuyên truyền, có lẽ đã không phải là tình huống lạnh lẽo như hiện tại rồi.
Người đàn ông và con trai của Phương Hạnh, đều dựa vào một mình Phương Hạnh ở bên ngoài “đi làm” kiếm tiền chu cấp.
Một người đàn ông đánh bạc ở quê, một đứa con học lên đại học, hai người đàn ông, hai người đói khát dùng sức hút hết máu trên người Phương Hạnh, nhưng sau khi người đi rồi, lại thực sự không có ai liếc nhìn cô ấy thêm một cái.
Lão đạo thật sự cảm thấy không đáng thay Phương Hạnh.
Nhưng chuyện kiểu này, thật sự là rất nhiều đi, thói đời nóng lạnh, lạnh lùng, có lẽ đã dần trở thành xu hướng chính trong cuộc sống hiện nay rồi.
Đi ra khỏi khuôn viên của nghĩa trang công cộng, lão đạo ngồi lên xe, cái xe này là của Hứa Thanh Lãng.
Dạo này lão đạo không có ý định mua xe nữa.
Bởi vì ông ta đã phát hiện một vấn đề.
Xe ở trong tiệm sách, quá dễ hỏng rồi.
Hoặc là bị đâm cháy hoặc là bị nổ bay.
Tóm lại.
Tuổi thọ sử dụng thật sự là ngắn đến đáng sợ.
Cũng chỉ có loại ông chủ không thiếu tiền như lão Hứa và luật sư An, mới có thể một chiếc xe vừa báo hỏng, lập tức thoải mái đi chọn một chiếc xe mới mà thôi.
Tiểu Hầu Tử vẫn luôn ở nguyên trong xe, trước mặt có một túi đậu phộng đã bóc vỏ sạch sẽ.
Sau khi lão đạo ngồi vào, tiểu Hầu Tử cầm một nắm đậu phộng sạch vỏ ở trước mặt, đưa đến trước mặt lão đạo.
- Chít chít chít chít!
Ông nội, ăn!
Lão đạo cười một tiếng, nhận lấy đậu phộng, thả mấy hạt vào trong miệng mình, lại bỏ mấy hạt vào trọng miệng tiểu Hầu Tử.
Một người một khỉ, ngược lại vui vẻ hòa thuận ở trong xe.
Khởi động xe, quay về tiệm sách, trên đường đi ngang qua một chợ nông sản, lão đạo đi mua thêm một ít trái cây quả hạch các thứ, chờ sau khi đến tiệm sách, đi qua tiệm thuốc ở cách vách trước, đưa chút trái cây cho đám người Phương Phương ở bên đó, lại qua thăm Câu Tân một chuyến.
Động viên anh ta an tâm dưỡng bệnh, tranh thủ sớm ngày xuất viện.
Chắc là Câu Tân nghe cũng hiểu được, trong mắt chứa lệ nóng.
Quay lại tiệm sách, cất trái cây xong, lại sắp xếp quả hạch các thứ vào nơi mà nó nên thuộc về, lão đạo lại cầm cây chổi lên, bắt đầu quét sân.
Lúc trước, việc vệ sinh tiệm sách đều là do Deadpool làm, nhưng từ sau khi Deadpool thường xuyên bị cô gái da đen trồng vào trong đất tới giờ, việc dọn dẹp này đã bị bỏ trống.
Lão đạo tự nhiên tiếp nhận việc này, ngược lại ông ta ngoài nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi.
Sau khi quét dọn xong, lại cầm giẻ lau lên bắt đầu vệ sinh bàn ghế.
Cái ghế sô pha ông chủ thường ngồi kia, ngược lại không cần lão đạo quan tâm, chỉ cần ông chủ ở nhà, mỗi ngày Oanh Oanh đều sẽ đổi vỏ bọc sô pha cho cái sô pha đó.
Đôi lúc, lão đạo cũng thật hâm mộ ông chủ có một Oanh Oanh.
Một người bạn gái rất xinh đẹp, lại hiểu chuyện, lại thân thiết, lại tình nguyện vì bạn bỏ ra tất cả, hơn nữa lại còn có tiền.
Tìm đâu ra được chứ?
Chuyện này so với phim Hàn Quốc còn kỳ diệu hơn đấy.
Làm việc đến làm việc đi.
Đến lúc trời chạng vạng, rốt cuộc lão đạo cũng dừng tay.
Bạch Hồ uyển chuyển xinh đẹp bước vào cửa tiệm sách, nhảy lên một chỗ trên bàn uống trà nhỏ, bò qua, nhìn qua ô cửa sổ thủy tinh, nhìn hoàng hôn ở bên ngoài.
Ánh hào quang màu quất chiếu lên trên người của Bạch Hồ.
Đừng nói chứ.
Thật sự có một loại hương vị của tranh sơn dầu.
Bạch Hồ yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, từ sau khi biến thành ngũ vĩ, Bạch Hồ đã làm cho người ta có một loại cảm giác là cô ta đã chặt đứt tam thiên phiền não.
Không rối loạn như lúc trước.
- Ăn cơm thôi.
Hứa Thanh Lãng đi ra, xếp thức ăn lên trên bàn.
Ông chủ mang theo năm quỷ sai rời đi rồi, nên bây giờ người có thể ăn cơm trong tiệm sách cũng không nhiều, cho nên Hứa Thanh Lãng cũng không làm nhiều thức ăn, mấy món ăn, đã đủ cho mọi người ăn rồi.
Thật ra thì mùi vị đều rất không tồi, nhất là món canh cá diếc ở giữa kia, không phải chỉ là ba con cá diếc cộng thêm mấy miếng đậu phụ thôi sao, nhưng vị canh tươi mát, một mình lão đạo cũng đã uống ba chén rồi.
Ăn cơm xong.
Lão đạo bưng ghế ra ngồi ở cửa tiệm sách.
Bạn nói là đang hóng mát, thời tiết này cũng không thích hợp để hóng mát, lão đạo chỉ đơn thuần là thích ngồi ở đây, nhìn nam nam nữ nữ qua lại ở trên đường dành cho người đi bộ, lại có cảm giác ông già vô gia cư ngồi xem.
Một lúc sau.
Hứa Thanh Lãng đi tới, đưa một ly trà cho lão đạo.
Lão đạo đưa tay nhận lấy, cúi đầu xuống, uống một hớp.
- Haizz, không nói chứ, sau khi đám người ông chủ đi rồi, thật đúng là cảm thấy căn nhà này rất trống trải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận