Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1032: Chó cắn chó (1)

Người cũng đã bị mày bắt làm tù binh, còn ngược đãi tù binh để chơi đùa, có ý gì vậy chứ?
Chờ đến lúc luật sư An lấy lại sức lần nữa, lúc ngồi xổm người dậy, anh ta nhìn thấy trong nước biển cách chỗ mình không xa, có bóng lưng của một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó đưa lưng về phía anh ấy, chìm chìm nổi nổi ngâm mình trong nước biển, bóng lưng trắng ngần, dường như từng đường cong đều đang diễn giải về kỳ tích của Thượng Đế.
Nhưng đối với luật sư An mà nói, lúc này không phải là thời điểm thưởng thức mỹ nữ.
- Xin chào, rốt cuộc cô là ai vậy, cuối cùng thì cô là ai chứ!
Luật sư An gọi lớn tiếng.
Dù đã trúng chiêu, ít nhất cũng để cho anh làm quỷ một cách rõ ràng chứ, hơn nữa trong lòng của anh còn muốn biết được một chuyện hơn, nếu đã “ép vỡ” anh, lại nâng lên, chắc chắn không đơn giản chỉ là để giết anh như vậy.
- Anh không xứng hỏi vấn đề này.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người phụ nữ đột nhiên truyền tới từ sau lưng luật sư An.
Luật sư An cực kì sửng sốt.
Người phụ nữ trong nước biển ở trước mặt đã biến mất.
Anh ấy lập tức nghiêng đầu qua.
Nhìn về phía sau lưng.
Ở sau lưng.
Lại là cái bóng lưng ấy.
Nửa thân dưới của người phụ nữ ở dưới mặt cát, vẫn như trước, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Chẳng qua là.
Lần này, đã có thể nhìn thấy búi tóc của người phụ nữ một cách rõ rõ ràng ràng, làm cho người ta cực kì thèm thuồng muốn tiến lên thưởng thức dái tai đó.
Luật sư An theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Sau đó.
Anh ấy nhanh chóng bò dậy.
Muốn đi vòng tới trước mặt.
Lão tử muốn xem thử mặt cô một chút!
Kẻ từng tham dự trận chính biến của âm ti, lại không chút do dự quỳ xuống dưới chân của ông chủ Châu.
Phải biết, bất luận là vị chủ nhân của U Minh Chi Hải kia hay là vị Thái Sơn Phủ Quân kia.
Với Âm Ti mà nói.
Thái độ đều phải giống với thái độ của triều đình nhà Thanh đối với Chu tam thái tử* vậy.
(Chu tam thái tử: con trai trưởng của Minh Tư Tông Chu Do Kiểm và Chu hoàng hậu, là hoàng thái tử cuối cùng của nhà Minh trong lịch sử TQ)
Có thể thấy được một vài điểm trong tích cách của luật sư An, quý ngài độc thân, thực sự rất trâu.
Cho nên.
Vào lúc này.
Anh ấy cũng không có chút sợ hãi nào.
Trước khi chết lại được nhìn một mỹ nhân.
Đúng là không thua thiệt!
Chẳng qua là.
Mặc kệ luật sư An đi vòng quanh như thế nào, chạy quanh như thế nào, người phụ nữ ở trước mắt anh ấy.
Mãi mãi cũng chỉ là bóng lưng đối diện với anh ấy!
Rốt cuộc.
Luật sư An cũng chạy đến mệt.
Chống eo.
Thở hồng hộc.
Cô là sát thủ bóng lưng hay sao hả.
Cho nên cố ý không cho lão tử nhìn chính diện?
- An Bất Khởi, tôi có thể cho anh một cơ hội.
- Ha.
Luật sư An tỏ vẻ khinh thường.
Muốn thu mua tôi sao?
Muốn hối lộ tôi sao?
Muốn kêu gọi tôi đầu hàng?
Lúc này.
Bãi cát dưới chân bắt đầu nứt ra.
Một cây bút lông mạ vàng lớn chậm rãi dưới đáy biển trồi lên.
Đồng thời.
Ở dưới bút lông.
Còn có một quyển sách âm dương cổ xưa nổi lên.
- Chuyện cũ trước kia, xóa bỏ.
- Nay hứa với anh, cấp bậc phán quan!
- A... Ức...
Luật sư An ngây ngẩn.
Sau đó cười một tiếng.
Nói:
- Tôi có gì đáng để được thu mua? Tôi cảm thấy vẫn là trực tiếp bóp chết tôi thì sẽ đơn giản hơn.
- Tôi không tới để giết anh.
- Vậy thì cô tới để làm gì?
- Tôi tới là để gia nhập với các anh.
- Tôi không hiểu lời cô nói có ý gì.
- Anh không cần phải hiểu.
- Sau đó, tôi phải làm gì?
- Anh… không cần làm gì cả.
- Nhàn nhã như vậy sao?
- Thân thể của anh, đã bị tôi kiểm soát.
- ... - Luật sư An.
...
“Bẹp”
Cảm giác giẫm một bước vào trong bùn nhão cũng không tốt.
Nhất là đối với người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà nói.
Nhưng cũng may ông chủ Châu cũng không kiểu cách, nhất là vào thời điểm không nên gây chuyện như thế này.
Rốt cuộc, đi tới vị trí đã dọn dẹp ra, Châu Trạch lấy chìa khóa ra, mở cửa an toàn ra.
Sau khi đi vào.
Mùi vị thối rữa quen thuộc xộc thẳng vào mũi.
Ở trước cánh cổng đỏ*, thân thể con nhện giống như tượng đá, anh ấy giống như một người canh gác cô độc, hoặc là một món vật chôn theo người.
(*chu môn: chỉ cánh cổng của các gia đình quyền quý ngày xưa, thường được sơn màu đỏ)
Lần nữa đi xuyên qua hành lang ở giữa.
Rốt cuộc.
Cũng đi tới được tế đàn ở bên trong.
Cái lồng.
Vẫn còn ở nơi đó.
Tất cả mọi thứ.
Giống như là số mệnh luân hồi, chính Châu Trạch cũng không nghĩ tới bản thân lại quay lại chốn cũ nhanh như vậy.
Lúc trước khi anh rời đi, anh đã nghĩ phải qua mấy năm, đợi anh nghĩ được biện pháp đánh thức được Thiết hàm hàm, sau đó lại tới đây, cho nên mới để cho luật sư An xây dựng lại viện điều dưỡng ở nơi này.
Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Thiết hàm hàm tỉnh lại nhanh hơn so với dự đoán.
Mà viện điều dưỡng.
Cũng bởi vì trận sạt lở đất này mà bị phá hủy.
- Két két két...
Tiếng cọ xát chói tai truyền ra từ trong cái lồng.
Giống như chủ nhà mài đao xoèn xoẹt với dê bò, chuẩn bị chiêu đãi bạn bè từ xa tới.
Oanh Oanh cùng thằng bé trai không tiếp tục đi vào bên trong, ở cái nơi này, bọn họ theo bản năng cảm giác được một bầu không khí áp lực, cũng lo lắng bản thân sẽ bị ảnh hưởng, cho nên đều dừng lại ở bên cạnh vị trí cửa vào.
Châu Trạch tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Đi tới trước mặt cái lồng.
Vươn tay.
Mở cửa lồng ra.
Nửa gương mặt vẫn như trước - vẫn bị một cây thiết côn xuyên qua ở nơi này.
Anh ta ngẩng đầu lên.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Châu Trạch.
Loại cảm giác này.
Giống như là tội phạm đang đợi lời tuyên án cuối cùng.
Ngay cả kết quả tuyên án.
Mọi người đã sớm biết rõ hết rồi.
Đơn giản.
Chỉ là một cảnh phim xẹt ngang qua thôi.
- Anh đã đến rồi.
Nửa gương mặt mở miệng nói.
Châu Trạch không trả lời, bởi vì anh không biết đối phương đang tự nhủ, hay là đang nói với Thiết hàm hàm, thật ra thì, nếu đến cái nơi này, đến lúc này, anh đang chờ đợi Thiết hàm hàm tiếp quản thân thể của mình, sau đó sẽ ăn một chút, sẽ ngủ một chút.
- Nhưng anh tới không đúng lúc rồi, đã có người tới trước anh rồi.
Ánh mắt Châu Trạch cứng lại một chút.
Nói:
- Là ai chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận