Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1013: Chuyển biến (1)

Rương dụng cụ, đặt ở bên chân, Châu Trạch ngồi ở trên ghế dài ở trên hành lang, trên gương mặt, không nhìn ra vui giận.
Luật sư An thì đứng ở bên cạnh, nhai kẹo cao su.
Qua khoảng chừng nửa giờ.
Một chiếc cáng được đẩy ra, cô bé nằm ở bên trên, bị bác sĩ y tá cùng nhau đẩy vào phòng bệnh.
Cô bé còn đang hôn mê, Châu Trạch cũng không vội vàng đi vào xem thử.
Cửa thang máy bên kia mở ra, Vương Kha xách ấm giữ nhiệt đi về phía bên này:
- Trên đường tới tôi nhận được điện thoại, nói cô ấy xảy ra chút vấn đề?
Vương Kha vừa đi vừa hỏi.
- Ừ, sinh non, đứa bé sẩy mất rồi. - Châu Trạch trả lời.
Vương Kha mím môi một cái, cũng ngồi xuống trên băng ghế dài.
Cúi đầu.
Nhìn thấy cái rương dụng cụ ở bên chân Châu Trạch.
- Thật ra thì, hẳn là tôi phải vui vẻ mới đúng, chính mình tự sẩy thai rồi, cũng đỡ cho tôi tự mình ra tay, trong lòng cũng không phải gánh chịu gì. - Châu Trạch cười tự giễu.
- A Trạch, nhìn thoáng chút.
- Tôi không có nhìn không thoáng chuyện gì cả. - Châu Trạch lắc đầu một cái, hai tay xoa xoa mặt mình - Chẳng qua là cảm thấy rất bất lực nào mà thôi.
- Thật ra thì, cuộc sống của phần lớn mọi người trên thế giới này, thật sự đều rất bất lực.
- Có lẽ vậy.
Châu Trạch nhún vai một cái.
Nói với Vương Kha:
- Để cho người bạn của tôi cùng đi cùng anh vào xem thử một chút đi.
Bạn của Châu Trạch, đương nhiên Vương Kha sẽ không cho là bình thường, dù sao, con gái của anh ấy, thật ra thì cũng được coi là một thành viên trong đám bạn bè của Châu Trạch.
- Xin chào, tôi tên là Vương Kha.
- Xin chào, An Bất Khởi.
- Mời.
- Mời.
Vương Kha cùng luật sư An tiến vào phòng bệnh.
Châu Trạch cũng không vào.
Đứng dậy.
Đi tới cửa sổ bên hành lang, mở cửa sổ ra, hy vọng có thêm chút không khí mới mẻ vào.
Bên ngoài, ánh nắng rất ấm, phơi nắng vào mùa đông tuyệt đối là một trong vài chuyện thoải mái nhất trên thế giới này, Châu Trạch đưa bàn tay ra ngoài cửa sổ, cảm giác nhiệt độ khi ánh nắng đáp lên trên lòng bàn tay của mình.
Trong khoảnh khắc.
Châu Trạch tự nhủ với mình:
- Mình giả vờ cái gì vậy chứ.
Hai giờ sau.
Châu Trạch cùng luật sư An cùng nhau đi vào bãi đậu xe, từ đầu đến cuối, Châu Trạch cũng không đặt chân vào phòng bệnh kia.
Ngồi lên xe, thắt dây an toàn, luật sư An hỏi Châu Trạch:
- Sao anh không hỏi tôi thử hiệu quả trị liệu như thế nào?
- Nếu như không ổn, anh sẽ không vẫn luôn kiềm chế không nói như vậy.
- Phốc.
Luật sư An cười gật đầu một cái,
- Tạm được đi, tôi làm mất một đoạn kí ức cho cô ấy, trực tiếp phong ấn đoạn kí ức kia, sau đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ấy vẫn có thể tiếp tục sống tốt.
- Ngoài ý muốn?
- Ngoài ý muốn sao, tỷ như mười lăm hai mươi năm sau, phong ấn nới lỏng, cô ấy lại phải một ít kích thích, có thể sẽ nhớ lại, hoặc là, tôi đã lừa dối anh.
- Ừm.
- Thật ra thì, người bạn kia của anh vốn không quá yêu thích biện pháp này của tôi, con người anh ta, làm việc mà nói, cũng quá chính thống rồi.
- Tôi biết.
- Nhưng cuối cùng anh ta vẫn đồng ý.
Luật sư An hai tay khoanh, thở dài nói:
- Đồ vật đã bị phá hủy, có gắn lại như thế nào có che phủ như thế nào đi nữa, đúng là vẫn còn dấu vết, làm sao có thể sửa lại thành một thứ hoàn mỹ vô khuyết được?
- Ừm.
- Ông chủ, thật ra thì, tôi vẫn luôn rất tò mò, anh đối với cô bé kia, cảm thấy rất hứng thú?
- Chưa tới mức đó.
- Đó là vì cảm giác chính nghĩa cùng tấm lòng đồng tình bộc phát một chút?
- Cũng không coi là vậy được.
- Vậy rốt cuộc là tại sao?
- Có thể là như thế này, cảm giác sinh mệnh bỗng nhiên bị bóp chết, trở thành đồ bỏ đi, khiến tôi có chút cộng hưởng đi.
- Lời nói này thật đúng là nghệ thuật, đúng rồi, ông chủ, nếu chuyện này đã giải quyết xong, chuyến bay chạng vạng tối ngày mai, không thành vấn đề chứ?
Lúc trước cũng đã đặt vé máy bay đến Dung Thành xong rồi.
- Không thành vấn đề.
- Được rồi.
Châu Trạch lái xe rời khỏi bệnh viện, vào đường cao tốc.
- Ông chủ, tôi phát hiện một vấn đề, chính tôi suy nghĩ không ra, không biết có nên chia sẻ với anh một chút anh không, anh giúp tôi bình luận một chút?
- Khỏi nói đi, hơi mệt.
- Hô… được.
Hình như trước mặt xảy ra tai nạn xe cộ, một đoàn xe bị chen chúc ở nơi này, chỉ có thể lấy tốc độ rùa bò đi về phía trước.
Châu Trạch có chút phiền muộn, bình thường cũng còn khá, thời điểm kẹt xe như thế này, đối với tài xế mà nói, thật sự là một loại giày vò.
Một hồi chân phanh một hồi lại đạp nhẹ chân ga, chân cũng có thể đạp đến chân phát đau luôn rồi.
- Ông chủ, thật ra thì, cuộc sống vẫn còn cần một chút tức giận.
Luật sư An không biết tại sao lại bộc phát can đảm:
- Thật ra thì, lúc tôi chữa trị cho cô bé kia, trong trí nhớ của cô ấy, có một thời khắc thật sự ấm áp, đó chính là lúc ở trong căn hầm đó, lúc anh ôm cô bé.
- Hắc, đừng nói chứ.
- Lúc ấy tôi đứng ở trong trí nhớ của cô ấy mà nhìn.
- Thật sự cảm thấy lúc đó ông chủ anh rất đẹp trai.
- Rõ ràng là chán ghét, nhưng vẫn đi vào, rõ ràng không nhịn được, chân thực, mang một ít phong phạm của bá đạo tổng tài, nếu như anh có thể đến thăm cô bé thường xuyên một chút, nói chuyện với cô ấy, nói không chừng người ta có thể nhanh chóng khôi phục hơn một chút, cũng có thể bớt đi không ít sức lực của Vương Kha.
- Tôi sẽ không đi thăm cô ấy nữa.
- Cũng vậy, dù sao cũng không muốn nói yêu gì đó.
Luật sư An gật đầu một cái.
- Trên thế giới này, người khổ nạn quá nhiều, nhìn quá nhiều rồi, cũng từ từ biến máu lạnh, cộng thêm, vốn dĩ tôi chính là một người rất ích kỉ.
- Ừ, có thể hiểu được, thật ra thì giống như hiện tại cũng vô cùng tốt, thấy hợp mắt rồi, giúp một chút, cọ đến bản thân, có thể xử lý thì xử lý, về phần rắc rắc rối rối bên ngoài, có thể vùi đầu giả vờ không biết thì đều không biết, biết thì cũng chỉ cười cười, rất tốt.
Nha, đúng rồi, ông chủ, lúc ở trong phòng bênh tôi nghe bác sĩ nói, bị sẩy thai là thai đôi.
Châu Trạch tức giận liếc mắt trừng luật sư An:
- Anh là đang chê hiện tại tâm trạng của tôi chưa đủ kém?
- Tâm trạng tệ thôi mà, tìm một đường tắt phát tiết là được rồi.
Đang lúc này, một chiếc xe phía trước bắt đầu trực tiếp phanh gấp lại, Châu Trạch không phanh xe, tiếp tục đi về phía trước.
- Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận