Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1593: Hành hung! (2)

Thật đúng là khiến cho người đang xem trận chiến từ sau như Khánh và lão Hứa có chút không tưởng tượng được.
Hai người giống như bước vào rạp chiếu phim 3D, mắt kính đều đã được lau chùi sạch sẽ, lúc ngồi xuống, lại chợt phát hiện bộ phim mà bản thân đang xem thực chất lại là phim trắng đen cũ vậy.
- Ầm!
Ông chủ Châu ném người đàn ông mặc âu phục té xuống đất.
Sau đó.
Nắm đấm vẫn đang còn bốc hơi nóng đập xuống.
- Ầm!
Trước người của người đàn ông mặc âu phục xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, hiện lên vẻ sáng bóng dầu mỡ, chuyện này khiến cho nắm đấm của ông chủ Châu căn bản là không cách nào xuyên thủng được.
- Pháp, vô lượng!
Trình độ ngầu của khẩu quyết, thật ra thì không nhất thiết phải liên hệ với trình độ thực lực cùng với khả năng phát huy.
Nếu không, luật sư An – người mỗi ngày đều hô “ m Ti có thứ tự mất pháp vô tình” đã sớm có thể sát thiên sát địa sát không khí trong vòng một giây rồi.
Một luồng ánh sáng trắng kinh khủng toát ra từ trong đôi con ngươi của người đàn ông mặc âu phục, xuyên qua tấm màn chắn của anh ta, đánh trúng Châu Trạch.
Hòa tan.
Tan biến.
Đây là trải nghiệm cá nhân của ông chủ Châu hiện tại.
Phảng phất như bản thân đã trở thành một khối chocolate.
Vào giữa buổi trưa lại bị ném ở ngay giữa lối đi bộ.
Thật lâu sau.
Ông chủ Châu cảm nhận được.
Hình như có cảm giác bản thân thật sự sắp ngỏm rồi.
Ngay cả Doanh câu, vào lúc này cũng đã bắt đầu dần dần hồi phục.
Dường như việc trông thấy chó giữ cửa nhà mình gặp rắc rối là một chuyện rất thú vị,
Nhưng nếu như chó giữa cửa nhà mình bởi vì việc miễn cưỡng khoe tài dẫn đến việc anh ấy chưa nói một câu nào thì ông chủ Châu đã bị một con chó con* lớn của Vượng Tài bùng phát một chiêu đập tan.
(*
狗崽

một từ thông dụng trên internet, có nghĩa là chó con, tùy vào thái độ của người nói thì sẽ có mang nghĩa mắng chửi (ý không có sức chiến đấu, không đáng xem trọng) hay mang nghĩa trêu chọc hoặc cách gọi yêu mang hàm ý ngọt ngào)
Đây là chuyện mà Doanh câu không thể nào tiếp nhận được.
Nhưng cho dù là hiện tại.
Ông chủ Châu cũng không gọi Doanh câu cứu trận.
Giống như là đang giận dỗi.
Không quan tâm đến sự thật bản thân đang bị hòa tan.
Một tát.
Đập xuống tấm màn chắn bên ngoài của người đàn ông mặc âu phục!
Người đàn ông mặc âu phục mặt không cảm xúc.
Phảng phất như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta.
Nhưng mà.
Một khắc sau đó.
Sắc mặt của người đàn ông mặc âu phục đã thay đổi.
Bởi vì ông chủ Châu – người đang trong quá trình bị hòa tan – lại nhẹ giọng nghiến ra hai chữ:
- Thái Sơn.
Một tát này, nhìn như một đòn giãy dụa vô dụng sau cùng.
Nhưng thứ giáng xuống.
Lại là một hình ảnh tráng lệ.
Đúng như Khánh đã nghĩ trước đó vậy, Châu Trạch có một người thầy cùng với hoàn cảnh học tập rất tốt cũng rất khiến người ta ghen tỵ.
Doanh câu, Nửa gương mặt, cộng thêm Đệ nhất.
Nhưng chính bởi vì điều kiện học tập quá tốt, cho nên ông chủ Châu mới có tự tin để nói:
Thật ra thì phần lớn rắm đều vô dụng.
Đúng như lúc Thiết hàm hàm đi giết Sở Giang Vương, là trực tiếp vác vầng trăng sáng mà đập xuống, cũng không cần phải sử dụng 9981 phép thần thông gì đó mà đấu pháp với Sở Giang Vương khắp ba ngày ba đêm.
Lúc đối mặt với Bồ Tát, bất luận là Thiết hàm hàm hay là Đệ nhất, tất cả đều trực tiếp đấm tới.
Không có chuyện ngồi lại bàn về cảm ngộ của Phật đối với thiên hạ đối với thiên địa.
Đánh nhau, thì chính là đánh nhau, thứ so đấu vẫn là tốc độ và sức mạnh.
Cho dù là thứ mang tên võ thuật, chiêu thức thường ngày cũng chỉ là tiến hành huấn luyện ký ức cơ bắp đối với chính bản thân bạn mà thôi, lúc đánh nhau thực sự, ai cũng sẽ không ngây thơ ngu ngốc mà hành động theo quy trình hết lần này tới lần khác với bạn cả.
Cho nên, loại thủ đoạn như “cà phê báo chí thêm đường” này, ở trước mặt đối thủ ở cấp bậc này, ngay cả việc hô lên ông chủ Châu cũng không có hứng thú.
Từ chỗ của Doanh câu.
Châu Trạch “học” được sức mạnh.
Từ chỗ của Phủ Quân.
Châu Trạch “học” được Thái Sơn.
Nếu như phòng thủ cao.
Trong một lúc anh không đánh chết được tôi.
Nếu như cần một đòn công kích mạnh.
Lão tử lập tức lấy Thái Sơn đập mày!
Đơn giản dứt khoát.
Là đã xong chuyện rồi.
Người chơi plug-in.
Chính là tự tin ở chỗ này!
- Ba!
Cứ như vậy.
Tấm màn chắn phòng ngự của người đàn ông mặc âu phục trực tiếp vỡ nát.
Thứ cùng tan vỡ còn có lồng ngực của anh ta, bắp đùi của anh ta, hai cánh tay của anh ta, thậm chí, đầu của anh ta…
Mặt đất.
Xuất hiện một cái hố sâu.
Cơ thể ông chủ Châu lung lay một trận.
“Phốc” một tiếng.
Một gối quỳ xuống.
Đây là một tư thế rất tốt.
Có thể để lại cho những viên của tiệm sách đang xem cuộc chiến ở sau lưng một đoạn kết tiêu điều vĩ ngạn, các đại hiệp trong phim võ hiệp đều là tâm cơ boy, đều hiểu được phải tạo dáng pose ở trước mặt vai nữ chính mà bản thân đã cứu được như thế nào.
Nhưng ông chủ Châu bên này, bởi vì vừa rồi cơ thể bị thương tương đối nghiêm trọng, cũng chính là nguyên nhân của thứ gọi là “hòa tan”.
Cái đầu gối này, so với dự đoán thì đã mềm hơn không ít.
Sau khi quỳ xuống.
Lại không chịu đựng được.
Thân thể thuận thế mà ngã xuống.
Mặt hướng xuống dưới.
Thực hiện một lần tiếp xúc thân mật với mặt đất.
- Ba!
- Đệt!
Một tình cảnh cực kì lúng túng.

Nếu như lúc này luật sư An có mặt ở nơi này, có lẽ tình cảnh sẽ không xấu hổ đến như vậy rồi.
Luật sư An có thể nói đến mức biến cú té lộn mèo này của ông chủ thành một chuyện kinh thiên quỷ thần khiếp sợ, hơn nữa còn có ý nghĩa cực kì sâu sắc đối với lịch sử, đối với tương lai, và đối với sự phát triển xã hội loài người.
Chuyện này có thể hóa giải sự lúng túng sao?
Rõ ràng là không thể.
Nhưng có thể tập trung sự chú ý của mọi người lên trên người kẻ ngu ngốc là anh ta mà bỏ qua người vừa mới té ngã một cú – ông chủ anh đây.
Cho nên.
Lúc luật sư An không ở bên cạnh.
Quả thật là thường xuyên cảm thấy không được tiện mà.
Châu Trạch lặng lẽ bò dậy từ dưới đất, hiện tại, anh có một loại cảm giác như đã ngâm cả người trong nước suốt một ngày, toàn thân đều phù cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận