Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1320: Giẫm đạp lên! (1)

Bỗng nhiên.
Cảm thấy thật là thoải mái nha...
Phùng Tứ cảm thấy bản thân đã điên rồi, nhưng Phùng Tứ lại cảm giác lúc này bản thân như vậy lại là chuyện bình thường.
Thể chế cao cao tại thượng, đã vận hành cả ngàn năm, nắm giữ toàn bộ địa ngục, điều khiển sự vận chuyển của âm dương.
Nó.
Không đúng.
Thêm chút màu sắc tình cảm nữa.
Có thể dùng từ “cô ấy” rồi.
Cô ấy cao cao tại thượng không thể với tới đến như vậy, không cho phép kẻ khác khinh nhờn đến như vậy.
Nhưng khi cô ấy thực sự bị một đám hung thú đặt ở dưới thân chuyển động một cách càn rỡ.
Bạn lại không hề rơi nước mắt, cũng không hề khóc lóc, dường như, cũng không có gì bi thương cả.
Bạn lại cảm thấy một màn này.
Ây yo, không tệ nha.
Phùng Tứ liếm môi một cái.
Khá là đáng tiếc.
Hiện tại An Bất Khởi lại không ở bên cạnh anh ta.
Không có ai cùng chia sẻ khoảnh khắc này với anh ta, điều này có thể sẽ trở thành chuyện tiếc nuối nhất trong phần đời còn lại của anh ta.
Ừm.
Đó là nếu như anh ta còn có phần đời còn lại.
Bởi vì...
- Ầm!
Cơ thể Phùng Tứ nhanh chóng lui về phía sau né tránh.
Vị thằn lằn bạch cốt mới vừa tông sập tường phía nam của chủ thành bị trận pháp của chủ thành cắn trả lại khiến cho nó trực tiếp bắn ngược lại.
Thiếu chút xíu nữa.
Chỉ còn kém một chút ít thôi.
Là đã có thể nghiền ép một tên tuần sứ đứng ở bên cạnh xem cho vui đến mức hồn phi phách tán rồi.
Phùng Tứ nằm ở trong bụi mù.
Cắn răng.
Ngay sau đó.
Anh ta ngẩng đầu lên.
Muốn bò dậy.
Lại sửng sốt khi nhìn thấy đôi mắt lớn của con thằn lằn bạch cốt kia đã ở ngay trước mặt mình.
Cả người anh ta, có lẽ còn không lớn bằng nửa con ngươi của người ta đi.
Nhưng lúc này.
Trong đôi mắt của đối phương, có anh ta.
Hơn nữa.
Anh ta có thể cảm giác được.
Nó có thể nhìn thấy anh ta.
Phùng Tứ tuyệt đối tin tưởng.
Một con hung thú hấp hối, muốn giết chết một tên tuần sứ của âm ti, chắc chắn không phải việc khó khăn gì.
Trên thực tế, hung thú ở loại cấp bậc này, căn bản là không nên xuất hiện ở nơi này, cũng không thể xuất hiện nhiều như vậy.
Bắt đầu từ thời đại của Thái Sơn Phủ Quân, đám hung thú còn sót lại từ thời kì hỗn loạn lúc Thượng cổ, hoặc là đã bị trấn áp, hoặc là đã bị lưu đày, hoặc là bị trông coi, sau khi Địa Tàng Vương Bồ Tát cùng Thập Điện Diêm La xây dựng nên âm ti.
Ngay cả lăng tẩm của Phủ Quân mấy đời trước – nơi có thể tìm được quan tài – đều bị đào ra hết, chế tạo thành pháp khí, đối với đám hung thú còn sót lại kia, dĩ nhiên là còn ác hơn.
Đây cũng chính là chỗ mà Phùng Tứ không nghĩ ra.
Âm Ti đã có cả ngàn năm rồi.
Từ đâu ra mà có thể chạy ra một đám hung thú đông như vậy!
Loại cảm giác này.
Rất giống là sáng sớm, lúc bạn mở cửa chuẩn bị lấy sữa tươi mới.
Phát hiện trong khu nhà, khắp nơi đều là khủng long.
Chỉ trong một đêm từ xã hội văn minh trở về Kỷ Jura.
Phùng Tứ giang tay ra.
Tỏ ý bản thân không có ác ý.
Phùng Tứ từng giết rất nhiều người, cũng từng giết yêu, thậm chí, cũng từng giết không ít quan sai của âm ti.
Nhưng phải nói thật.
Một con hung thú khổng lồ ở cấp bậc này.
Đã vượt ra khỏi tiêu chuẩn anh ta có thể giết được rồi.
Cho nên, Phùng Tứ thật sự không biết phải trao đổi với đối phương như thế nào đây.
Cũng may.
Phùng Tứ đã nhìn ra.
Trong đôi mắt của đối phương.
Toát ra một loại giải thoát...
Nó.
Đã được giải thoát.
Giải thoát, cũng chính là buông tay, buông tay, cũng sẽ không còn muốn giết người nữa.
Phùng Tứ đi về phía trước mấy bước.
Đặt tay của mình ở trước sừng to lớn của đối phương.
Nhẹ nhàng sờ vào chiếc sừng của đối phương.
Chậm rãi nói:
- Tao biết mày rất mệt mỏi, bây giờ, mày đã được giải thoát, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi...
Ông chủ Châu vẫn luôn không tự tin với kỹ thuật mồm mép cả mình, trên thực tế, hành vi của Phùng Tứ đã đủ chứng minh được một điều, đó chính là, lúc bạn cần phải đi an ủi một người nào đó, căn bản là bạn cũng không cần suy nghĩ quá nhiều chuyện có hay không gì đó, có lẽ căn bản người ta cũng không cần bạn phải phân tích hay giải quyết vấn đề cho họ, chỉ cần bạn lắng nghe tâm tư và trò chuyện với đối phương mà thôi.
Hiện tại khi Phùng Tứ đối mặt với cục diện trước mắt này, đầu óc vẫn mơ hồ.
Tình huống này.
Vấn đề này.
Với anh ta mà nói.
Quá lớn, cũng quá khó khăn rồi.
Nhưng khi vấn đề cụ thể là phải làm thế nào để khiến cho một con hung thú sắp chết không có ác ý với bản thân.
Trong nháy vấn đề đã được thu gọn, có thể dựa theo kinh nghiệm của lớp đi trước.
Rốt cuộc.
Chút thần thái cuối cùng ở trong đôi mắt của con thằn lằn bạch cốt khổng lồ này đã hoàn toàn buông bỏ.
Nó đi rồi.
Nó ra đi cũng không quá an lành.
Bởi vì sau đòn va chạm cuối cùng kia.
Coi như là đã ép khô chút sức lực sau cùng của nó rồi.
Nó giống như là một khối xương vụn khổng lồ.
Bị một kẻ tham lam cắn vào trong miệng, liều mạng mà nhai, liều mạng mà hút sạch, thẳng đến thời khắc cuối cùng không còn ăn ra được mùi vị gì không còn lại chút gì nữa.
Lại bị phun ra.
Phun ngay ở trên mặt đất.
Không có ai để ý tới nó thêm một chút nào.
Tường thành đã sụp đổ.
Ký hiệu trận pháp phòng ngự của chủ thành hoàn toàn tan vỡ.
Đám hung thú trước đó còn tàn phá ở vòng ngoài mà không thể tiếp cận tường thành được.
Bắt đầu điên cuồng tràn vào trong chủ thành.
Phùng Tứ có thể nhìn thấy rất nhiều quan sai đang chiến đấu, hai bên đang chém giết lẫn nhau.
Hình ảnh rất đặc sắc.
Ánh sáng của đủ loại pháp khí đang chớp lóe.
Pháp quyết của âm ti đang không ngừng ngân vang.
Sau đó.
Từng kẻ hồn phi phách tán.
Từng bóng dáng tan vỡ.
Phùng Tứ đưa tay.
Che kín mặt mình.
Sau đó vừa buông ra tay.
Đôi môi của anh ta mấp máy một chút.
Năm ngoái.
Từng có một vị nhân vật khủng bố tạm thời khôi phục ở địa ngục.
Lấy phong thái cuồng ngạo quét ngang địa ngục.
Nhưng trên thực tế, trận gió bão kia, quả thật đã khiến cho không ít người không còn, nhưng số lượng người chết thực sự, cũng không gây tổn hại quá lớn đối với thượng tầng vào trung tầng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận