Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 517: Trang bức như phong, thường bạn ngô thân

- Lão Trương.
- Ừm?
- Đưa súng cho tôi.
- Tôi không mang súng.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn nhìn về phía lão Trương.
- Đường đương là cảnh sát hình sự, thế mà anh lại không mang súng?
- Tôi là cảnh sát nơi đất khách tới để phối hợp điều tra, hơn nữa vụ án đã kết thúc, ông chủ, làm sao vậy?
- Ah, vậy hiện tại anh giúp tôi một chuyện.
- Chuyện gì?
- Đi ra ngoài bóp chết đứa bé vừa lên tiếng ngoài hành lang kia.
- ... ... - Trương Yến Phong.
- Cậu ta không chết tôi sẽ bị cậu ta chơi chết. - Châu Trạch cắn răng, đồng thời nghi ngờ nói: - Không phải, không phải phòng pháp y này vốn nằm trong sở cảnh sát sao? Thằng nhóc kia đã vào bằng cách nào?
- Răng rắc!
Cửa phòng pháp y bị đẩy ra.
Lộ ra thân hình bé trai.
Hôm nay cậu bé mặc quần áo vận động thoải mái, phía sau còn đeo cặp sách rất rõ ràng, lúc đi vào cậu bé còn mang dáng vẻ cười hì hì.
Chẳng qua.
Khi bé trai nhìn thấy Trương Yến Phong đứng bên cạnh Châu Trạch thì.
Rõ ràng cậu bé sửng sốt.
Sau đó cậu bé thở phì phò nói:
- Chú, chú thật hư, không đợi cháu, chú lại có thể chơi với người khác trước.
- Lão Trương, đánh cậu ta!
Châu Trạch chỉ vào đứa bé kia, nói.
Lão Trương đứng lên, đi về phía cậu bé.
Nói thật.
Kêu một lão cảnh sát hình sự như anh ta đi đánh một đứa bé, nếu đặt ở trước đây, anh ta tuyệt đối không thể nào làm chuyện này. Nhưng anh ta nhớ ra rồi, đứa bé này chính là đứa bé đã đi cùng ông chủ trên bờ biển đêm qua, khi mình tình cờ nhìn thấy.
Đứa bé này không bình thường.
- Chú, chú khiến cháu rất thất vọng!
Bé trai đứng chắp tay.
Dáng vẻ thở phì phò.
- Cháu có ý tốt tới thăm chú, sợ chú ở một mình nơi này quá cô đơn, vậy mà chú không những không cảm kích, còn kêu người đến đánh cháu!
Lão Trương đi tới trước mặt bé trai.
Giơ nắm tay lên.
Nhưng.
Nhưng.
Nhưng không thể hạ xuống.
Không phải anh ta lòng dạ đàn bà, chỉ thuần túy là không thể xuống tay được.
- Hừ, không để ý tới chú nữa, không chơi với chú nữa!
Bé trai xoay người, lại có thể tự nhiên đi ra khỏi phòng pháp y.
Khi cậu bé chạy đi.
Dường như còn mang theo tiếng khóc.
Như đã bị ủy khuất cực lớn.
- Ách... ...
Trương Yến Phong hơi xấu hổ mà đứng tại chỗ.
Quay đầu lại nhìn nhìn ông chủ nhà mình.
- Không đúng.
Trong miệng Châu Trạch nói thầm.
Vì sao hôm nay đứa bé này lại ngoan như vậy?
Đừng nói mày chỉ là đứa bé.
Có đứa bé nhà nào nửa đêm nửa hôm không ngủ được, chạy tới phòng chứa thi thể mở party không?
Hơn nữa tối hôm qua khi cậu bé chạy trốn thì, thân thể mình đã nhận được chỉ lệnh là "giết chết" lão Trương.
- Ông chủ, làm sao bây giờ?
- Qua đây, cõng tôi rời khỏi nơi này, chờ khi mấy người Oanh Oanh tới lại tính.
Lão Trương gật đầu, đi lập tức đi cõng Châu Trạch lên, sau đó anh ta đẩy cửa, chạy ra ngoài.
Cửa hành lang là một mảnh u ám.
Trong bóng tối truyền tới tiếng bịch bịch.
Đi ra.
Là thân hình cảnh sát Trần.
Cô ấy đang cắn ngón tay mình theo thói quen.
Dường như đây chính là thói quen của cô ấy.
Ở trong tầm mắt của cô ấy.
Trương Yến Phong đang cõng một bộ thi thể đi xa.
- A, anh ta đang chơi trò gì vậy?
Cảnh sát Trần hơi nghi hoặc một chút.
Nếu cô ấy không nhìn lầm, thi thể kia vẫn là thi thể đã bị mình nổ súng bắn bể đầu tối hôm qua.
Nếu lúc đó người kia còn sống, bị bản thân mình bắn chết.
Sẽ có không ít phiền phức.
Nhưng sau đó, kết quả điều tra cho ra đây là một bộ thi thể đã chết từ lâu, hơn nữa ngay cả thân phận thi thể cũng được điều tra rõ, là nhà tang lễ đã đánh mất, từ đó chuyện này mới có thể bị áp xuống, không bị truyền thông đăng lên.
- Chị, chị chơi với em được không?
Trên mặt bé trai còn ngậm lấy nước mắt, ủy khuất đến gần cảnh sát Trần.
Lại duỗi tay nắm lấy ống quần cảnh sát Trần.
Lôi kéo.
Quả nhiên là em rất đáng yêu, tới yêu em đi.
Những người phụ nữ khác thấy dáng vẻ này, đoán chừng lập tức sẽ mẫu tính tràn lan hô to: "Thật đáng yêu". Sau đó nhào lên.
Vậy mà.
Ngay khi tay bé trai chạm vào thân thể của mình.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt cảnh sát Trần lập tức hiện lên một luồng sáng màu xanh đen.
- Hí... ... Đau! Chị, đau quá! ! ! !
Tay cảnh sát Trần lại có thể trực tiếp nắm lấy tóc của bé trai.
Lúc này, gương mặt cảnh sát Trần không chút biểu cảm, ngay cả ngón tay cũng không cắn nữa, nhìn lại, thật giống như cô ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
- Chị, buông tay, đau, đau quá!
Bé trai càng không ngừng hô.
Nhưng tiếp đó.
Cảnh sát Trần túm lấy tóc của cậu bé.
Trực tiếp ném thẳng lên trên tường!
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Trong lúc nhất thời.
Trên mặt cậu bé máu tươi chảy như suối.
Gương mặt đáng yêu trở nên không hề đáng yêu nữa!
- Chị, em sai rồi, em sai rồi, chị, em không cần chị chơi với em nữa, không chơi, không chơi nữa.
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Va chạm.
Vẫn đang tiếp tục.
Mà mấy bộ thi thể nằm trong phòng pháp y, vốn đều đã đi tới vị trí cửa.
Lúc này chúng như bỗng nhiên mất đi sức lực.
Suy sụp ngã xuống đất.
Cuối cùng.
Cảnh sát Trần xòe tay ra,
Cúi đầu.
Nhìn bé trai vết thương chồng chất.
Sau đó cô ấy lại mình tay mình dính một chút máu tươi.
Có chút kinh hoảng.
Cũng có chút không dám tin tưởng.
Cảnh sát Trần ngồi xổm xuống.
Phát hiện bé trai đã té xuống đất còn thanh tỉnh,
Cảnh sát Trần chỉ chỉ mặt mình nói:
- Chị đánh?
- Không đúng không đúng... ...
Bé trai té trên mặt đất sợ đến trực tiếp lắc đầu.
- Ah, chị đã nói mà, không thể nào là chị đánh được, sao chị có thể đánh một đứa bé kia chứ.
Nói xong.
Cô ấy lấy khăn tay ra, xoa xoa máu tươi trên tay mình,
Sau đó cô ấy đi lướt qua cậu bé.
Đi về phía đầu hành lang nơi lão Trương đã từng đi qua lúc trước.
Đồng thời còn không quên nhắc nhở:
- Nửa đêm nửa hôm, con nít con nôi nên về nhà sớm, cũng đỡ khiến cha mẹ lo lắng.
- ... ... - Bé trai.
... ... ...
Trên ghế dài ngoài cửa hàng tiện lợi.
Trong tay lão Trương cầm điếu thuốc.
Châu Trạch an vị bên cạnh anh ta, đã đổi lại một bộ quần áo khác.
Lão Trương có chút tự trách.
Anh ta vừa đập cửa tiệm bán quần áo, đi vào lấy một bộ quần áo cho Châu Trạch. Mặc dù anh ta đã để tiền lại rồi, thế nhưng nói cho cùng, làm như vậy là không đúng.
- Tôi nói này lão Trương, loại chuyện như liên hợp điều tra án thế này, sau này anh có gặp phải nhiều không?
Châu Trạch không châm thuốc.
Anh rất muốn hít một hơi.
Nhưng khí quan trong cơ thể không đầy đủ.
Hút thuốc cũng không có mùi vị gì.
- Ách, hẳn là có.
Trương Yến Phong không định nói chuyện cảnh sát Trần muốn giúp mình thăng chức với Châu Trạch.
- Lần sau anh hãy tìm lý do thoái thác đi, không nên chạy loạn bên ngoài Thông Thành.
Châu Trạch nhắc nhở.
- Vì sao?
- Mỗi một nơi đều có hệ thống quỷ sai riêng, một khi anh chạy quá giới, dễ bị người ta tưởng lầm là xâm phạm, có thể bọn họ sẽ công kích anh.
- Được, tôi biết rồi.
- Ừm.
Châu Trạch tựa trên ghế dài, cầm lấy điện thoại của lão Trương, gọi điện thoại đi.
- Này, lão Trương, tên khốn kiếp anh, hiện tại ông chủ nhà tôi thế nào rồi? Tôi muốn kiện anh! Nếu ông chủ nhà tôi gặp phải chuyện không may gì, bà đây sẽ khiến anh phải đền mạng!
- Oanh Oanh à.
- Vương bát... ... Anh anh anh!
- Ông chủ.
- Người ta rất nhớ ông chủ.
- Tôi gửi định vị cho cô, mấy người tranh thủ thời gian đến đây đi.
- Được, ông chủ, chúng tôi đang đi đường cao tốc, còn chừng hơn một giờ nữa sẽ tới Từ Châu, sau đó chúng tôi sẽ tới tìm ông chủ ngay, ông chủ yên tâm đi. Ông chủ, thân thể của anh tôi vẫn bảo vệ cẩn thận, cũng có mang theo.
- Ừm.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch duỗi lưng.
Thiếu chút nữa đã khiến vết mổ trên ngực mình bị rách ra.
Thân thể này.
Quả nhiên không thể chịu nổi bất cứ giằng co gì.
Lúc này đã rạng sáng bốn giờ, trời còn chưa sáng nhưng cũng sắp.
Lão Trương mặc đồng phục cảnh sát, ngồi thẳng tắp ở chỗ kia.
Châu Trạch lại nằm ngang trên ghế dài, cầm điện thoại của lão Trương quét Weibo.
Một chiếc Porsche lái đến cửa hàng tiện lợi 24h, ngừng lại, từ trên xe có một người phụ nữ mặc đồ da xuống xe.
Người phụ nữ này ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng trời này lại mặc dày như vậy, không nóng sao?
Người phụ nữ đi vào cửa hàng tiện lợi, mua hộp đồ sau đó đi ra ngoài.
Đi tới bên cạnh ghế dài.
Bỗng nhiên người phụ nữ ngừng lại.
Nhìn kỹ lão Trương một hồi.
Lão Trương bị nhìn chằm chằm tới hơi mất tự nhiên, nhìn ngược trở lại.
Người phụ nữ cười cười.
Lại có thể đi tới giữa ghế dài.
Rất không khách khí đưa tay đẩy chân Châu Trạch ra.
Ngồi xuống bên cạnh lão Trương.
Đồng thời.
Cô ta còn châm một điếu thuốc cho lão Trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận