Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 874: Doanh câu, trở về! (1)

- Lại còn nói mình tổng kết ra được, không có gì quan trọng hơn mạng sống.
- Làm sao vậy?
- Cô là pháp thú.
- ...
- Cô là pháp thú.
- ...
- CM cô là pháp thú!
Màu trắng trong mắt Châu Trạch lần thứ hai hiện lên.
- Ha ha, lão là thứ cặn bã vô liêm sỉ, nhưng có một điểm lão nói không sai, cô đang giả bộ mù!
Cảnh sát Trần khẽ nhíu mày, dường như rất không kiên nhẫn với sự khiêu khích và châm chọc của Châu Trạch, ngón tay mới vừa chuẩn bị phát lực.
Nhưng thân thể Châu Trạch thoáng cái đã căng thẳng, hai tay bắt mạnh lấy cổ tay cảnh sát Trần.
Cúi đầu.
Răng nanh hiện rõ.
Trực tiếp đâm vào!
Cảnh sát Trần đưa chân.
Trực tiếp đạp trúng bụng Châu Trạch.
- Rầm!
Cả người Châu Trạch té bay ra ngoài.
Rơi trên mặt đất liên tục lăn cuồn cuộn.
Màu trắng còn đang bao trùm lấy đôi mắt, nhưng thân thể Châu Trạch lại đang không ngừng co quắp.
Cảnh sát Trần lại một lần nữa chậm rãi đi tới.
- Kiên nhẫn của tôi rất có hạn, vì sao tôi còn giữ lại cái đầu kia? Đó cũng là vì tên gia hỏa này tuy rất thúi, nhưng kết giới được bố trí ở nơi này lại rất không tồi.
- Tuy có thể ngăn cách liên hệ và cảm tri giữa tôi với bản tôn.
- Nhưng cũng có thể để tôi càng được tự do ở nơi này hơn một chút, muốn làm chuyện gì cũng không cần quá câu nệ.
- Nhưng thời gian của tôi vẫn không nhiều như cũ.
- Rầm!
Cảnh sát Trần lại đạp thêm một đạp tới.
Châu Trạch lần thứ hai bị đạp bay.
Sau khi rơi trên mặt đất, Châu Trạch phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Anh và ông lão đã liều mạng tới ngươi chết ta sống.
Lưỡng bại câu thương.
Bây giờ lại bị vị trước mắt này chiếm lợi.
- Anh còn đang bướng bỉnh cái gì? Anh còn đang kiên trì cái gì?
- Mau nói chuyện anh nên nói ra
- Chờ đợi tôi cân nhắc quyết định.
- Anh cũng biết.
- Tôi là ai.
- Cũng biết.
- Chênh lệch giữa chúng ta.
- Đúng không?
Châu Trạch rất gian nan ngẩng đầu.
Khóe miệng lộ ra nụ cười hài hước.
Không sợ hãi, không bàng hoàng, cũng không thất thố và mờ mịt.
Chỉ nhìn chằm chằm cảnh sát Trần.
Mở miệng nói:
- Đương nhiên tôi biết cô là ai.
- Nếu biết, anh cũng phải hiểu... ...
- Cô là Vượng Tài!
- ... ... - Cảnh sát Trần!
Hai chữ "Vượng Tài" này.
Khiến gương mặt vốn luôn yên tĩnh không chút gợn sóng của cảnh sát Trần rốt cục cũng xuất hiện giao động.
Xưng hô này.
Đại biểu cho sỉ nhục.
Là "vết sẹo" đã bám lấy nó không biết bao nhiêu năm tháng.
Hơn nữa còn bị gắt gao đóng lên trên trụ sỉ nhục!
Từ cổ chí kim, rất nhiều nha môn thường sẽ đặt pháp tượng điêu khắc nó trước cửa, ngụ ý là pháp thú giám thị, cảnh cáo quan viên nơi này phải tuân kỷ thủ pháp, có lòng thủ pháp sợ pháp.
Nếu là người khác hoặc những tồn tại khác biết được mình là tồn tại được người đời thờ phụng không biết bao nhiêu năm tháng tới nay, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất mãn nguyện, không nhịn được mà đắc chí, cảm giác mình sống thật là vô cùng có mặt mũi.
Nhưng phía trên kia.
Đều là một sừng!
Mà cô ấy.
Vậy nhưng lại mọc ra hai sừng!
Chuyện này giống như ngươi đã từng có một lịch sử đen tối rất khó có thể mở miệng, kết quả bị người in lên giấy dán đầy khắp phố lớn ngõ nhỏ, hơn nữa vừa dán đã dán vô số năm tháng.
Chuyện này.
Có thể chịu được sao?
Hai tay cảnh sát Trần nhanh chóng nắm lấy Châu Trạch co quắp trên mặt đất.
Lạnh lùng nói:
- Ai nói cho ngươi, ai nói cho ngươi!
Cho dù là đến hiện tại.
Cảnh sát Trần cũng không hề liên hệ Châu Trạch với vị kia, vị kia đã chết, anh ta đã chết!
Hoặc giả đây là tính giới hạn của cảnh sát Trần.
Không đúng.
Thật ra là tính giới hạn của Giải Trãi.
Thời kỳ thượng cổ, Giải Trãi đã từng tới địa ngục muốn tuyên dương pháp luật, khiển trách cái vị ngồi không ăn bám kia, kết quả bị vị kia đánh gãy một sừng, sau cùng không thể không xám xịt chạy ra khỏi địa ngục.
Ảnh hưởng của chuyện này vẫn luôn kéo dài cho tới hiện tại.
Bởi vì từ đó về sau, cho dù Giải Trãi có vô số phân thân ở dương gian, trở thành đồ đằng của pháp luật, thế nhưng ở địa ngục, nó hoàn toàn không cách nào giao thiệp mảy may.
Đây là quy củ.
Cho dù vị kia đã mất đi.
Quy củ này vẫn luôn bị đám người chưởng khống địa ngục sau này tuân thủ nghiêm ngặt và kế thừa thực hành.
Cho dù là niên đại Thái Sơn phủ quân hay là niên đại âm ty.
Giải Trãi muốn vươn tay vào địa ngục cũng là chuyện không thể nào, dù sao thì bọn họ cũng không nguyện ý để người khác nhúng tay vào địa bàn của mình, sau đó khoa tay múa chân với chính mình.
Mà Giải Trãi cũng bởi vì một lần kia, mà triệt để dập tắt ý niệm can thiệp vào địa ngục trong đầu.
Lại thêm những năm gần đây, thiên địa pháp tắc biến hóa, Giải Trãi cũng không thể không lựa chọn "giả mù quáng", bản tôn gần như vẫn luôn rơi vào trạng thái nửa ngủ say. Lại sau đó khi cảnh sát Trần xuất hiện là sau khi địa ngục đại động, phân thân và bản tôn vốn không phải loại quan hệ có thể nháy mắt liên thông.
Hết thảy nguyên nhân.
Tạo nên trận náo động lớn ở địa ngục kia.
Cảnh sát Trần vốn không hề thu được bất kỳ tin tức gì!
Cho nên nó còn chưa biết đại cừu nhân của mình năm đó đã từng bỗng nhiên xuất hiện trong địa ngục, đại chiến với đại quân âm ty, sau đó "triệt để tiêu vong".
- Ngươi nghe ai nói, ngươi nghe ai nói!
Bí mật thời thượng cổ.
Vào lúc đó, số người biết được chuyện này vốn cũng không nhiều.
Hiện nay người vẫn còn sống, còn tồn tại, dĩ nhiên là ít càng thêm ít.
Là ai.
Rốt cuộc là ai.
Đợi sau khi cô ấy học được cách tâm bình khí hòa với sự kiện kia.
Lại dám truyền ra những chuyện đàm tiếu này, dùng nó đến chọc giận mình!
Châu Trạch hé miệng.
Dường như dự định nói cái gì đó.
Cảnh sát Trần còn theo bản năng hơi nhích về phía trước một chút.
Nhưng ngay sau đó.
Thân thể Châu Trạch bỗng nhiên phát lực.
Cắn một cái lên cổ cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần hung tợn đập lên trên ngực Châu Trạch.
Chỉ nghe một tiếng "rầm" trầm đục.
Nhưng Châu Trạch lại vẫn chết sống không nhả ra như trước.
Cảnh sát Trần lần thứ hai một quyền đập xuống.
Châu Trạch vẫn không nhả ra!
Cảm giác dòng máu trong người như đang bị đối phương hút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận