Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 356: Thân phận chân thật của Châu Trạch! (1)

Cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ tiến vào trong cơ thể mình.
Căng phồng.
Mang theo chút đau đớn như bị xé rách.
Ngay từ đầu còn có chút khô khốc, nhưng sau đó, từ từ chậm rãi trở nên trơn thuận.
Hơn nữa, sau khi cảm giác lạnh lẽo qua đi, thay vào đó là một loại ấm áp ẩm ướt.
Đời này, sau khi ông chủ Châu mượn xác "Từ Nhạc" hoàn hồn, còn chưa bị người khác mạnh mẽ thượng thân! Mà cái vị trong cơ thể mình kia chỉ là mâu thuẫn nội bộ nhân dân.
Mỗi lần anh ta xuất hiện, đều được ông chủ Châu cố ý uỷ quyền, tính chất cũng khác nhau.
Lần này, mặc dù thổ địa gia chủ động mạnh mẽ thượng thân, nhưng ông chủ Châu vẫn mở rộng cửa.
Mày muốn đến đúng không.
Được rồi.
Vào đi.
Đây chính là mày tự tìm.
Không thể trách tao.
Châu Trạch muốn phát triển mối quan hệ hợp tác láng giềng hoà thuận hữu hảo giữa âm ty bản xứ Thông Thành và thiên đình.
Mọi người hòa bình phát triển.
Mày làm thổ địa công của mày, hưởng hương khói nhang đèn của mày, tao làm quỷ sai của tao, bắt quỷ làm công trạng của tao.
Lúc này.
Nếu mày bắt tao không được làm cán bộ nữa.
Tao đây cũng không cần phải khách khí với mày làm cái gì.
Châu cá muối rận nhiều rồi không sợ cắn, mấy tên đông bắc đại tiên cũng bị anh thu nhốt trong sách Âm Dương, hiện tại còn chưa được thả ra đâu. Trước đây, chuyện tìm đường chết anh cũng đã làm nhiều lần.
Nhưng vẫn không thể trở ngại chuyện anh uống cà phê, xem báo chí, phơi nắng lúc sáng sớm.
- Ha ha, hẳn anh là người của quan phủ đúng không?
Châu Trạch chỉ vào Trương Yến Phong nói.
Trương Yến Phong sửng sốt một chút.
Lúc này, trong lời nói của Châu Trạch mang theo một loại âm sắc già nua lại ranh mãnh. Đây căn bản không phải giọng nói của Châu Trạch.
- Đúng vậy, anh là… ngài có yêu cầu gì cứ việc nói. Chúng ta nói chuyện với nhau, không có chuyện gì là không thể nói, đúng không?
- Ngài phải tin tưởng chính... phủ, mọi thứ đều có thể dùng phương pháp giao lưu ngôn ngữ để giải quyết vấn đề.
Lão đạo thấy Trương Yến Phong chân tay luống cuống, lập tức đích thân lên đài biểu diễn.
- Lá bùa của ngươi... có vấn đề.
Châu Trạch nhìn lão đạo nói.
- Ha, có vấn đề, có vấn đề.
Lão đạo cúi đầu khom lưng.
Lão không rõ ràng lắm lực lượng của Châu Trạch là gì.
Hiện tại chỉ có thể cho rằng ông chủ bị đầu độc.
Vẫn nên trước ủy khuất cầu toàn, bảo vệ mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
- Lá bùa của ngươi... ...
Châu Trạch lắc đầu.
Vẫn nhìn về phía Trương Yến Phong, nói: - Anh là bộ đầu bản xứ đúng không?
- ... ... - Trương Yến Phong.
- Miếu của lão thân đã sụp đổ, cho nên... ...
Lúc này.
Giọng nói của Châu Trạch bỗng nhiên biến đổi.
- Ngươi ở đây... ... Làm cái gì... ...
- ... ... - Lão đạo.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Kế tiếp.
Hai gã quần chúng ăn dưa lão đạo và Trương Yến Phong ngẩn người, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Người không biết.
Còn tưởng rằng ông chủ Châu nhàn rỗi buồn chán, ở chỗ này biểu diễn khẩu kỹ.
Tác phẩm


Khẩu Kỹ


của Lâm Tự Hoàn đời Thanh từng lấy câu: "Bỗng nhiên vỗ xích một cái, tất cả tiếng động biến mất. Có thể tính là nín thở, một người, một bàn, một ghế dựa, một phiến, một vỗ xích mà thôi.” với tư cách là đoạn kết cho tiếng ồn ào.
(1) Xích là một khối gỗ nhỏ, thường làm bằng gỗ cứng, dùng để vỗ xuống bàn tạo tiếng động, gây chú ý.
- Sao trong này còn có một người nữa?
Thổ địa gia có chút ngơ ngác.
Đây là chuyện gì?
- Ta... ... đang hỏi ngươi.
Đây là giọng nói của người nào?
Lại mang theo cảm giác bất mãn và mất kiên nhẫn cực kỳ nồng đậm.
Anh ta đang chất vấn Châu Trạch.
- Ngươi... là tạp chủng phương nào, dám xuất khẩu cuồng ngôn ngay trước mặt bản thần!
- Bản thần ở đây, mượn thân thể ngươi dùng một lát, bọn ngươi còn dám làm càn!
- Đây là có chuyện gì? - Trương Yến Phong nhìn về phía lão đạo.
Lão đạo hơi thưởng thức ra mùi vị, đưa tay ra sau, len lén kéo ống tay áo Trương Yến Phong, ra hiệu cho anh ta chậm rãi lui về phía sau với bản thân mình.
Kế tiếp.
Chính là một màn thần tiên đánh nhau.
Con người chúng ta.
Vẫn nên lùi về phía sau trước rồi lại nói.
- Cái thứ... ... rách nát gì... ... dám chiếm thân thể ta?
Đây là câu hỏi của vị kia.
Anh ta đang vui vẻ ở bên trong.
Chất vấn vì sao Châu Trạch lại mang chó hoang mèo hoang gì đấy vào trong cơ thể.
Làm vậy là không coi anh ta ra gì sao?
- Làm càn!
Thổ địa gia quát lớn.
Vậy mà.
Ngay sau đó.
Thân thể Châu Trạch bắt đầu chậm rãi khô quắt đi.
Một tầng hào quang màu xanh bắt đầu chậm rãi bốc ra từ dưới máu thịt của Châu Trạch, mang theo một loại huyền diệu khiến người say mê.
Đồng thời.
Thân thể Châu Trạch bắt đầu trở nên hơi còng.
Hai tay Châu Trạch rủ xuống tự nhiên, nhẹ nhàng lắc lư trên đầu gối. Móng tay Châu Trạch dài ra gần như chạm tới mặt đất, càng không ngừng cọ xát đất bùn lầy lội phía dưới.
Ở chỗ sâu trong đôi tròng mắt kia có hào quang màu đen, tỏa ra áp lực như mưa rào sấm chớp tràn tới, càng ngày càng nghiêm trọng.
Răng nanh nơi khóe miệng anh.
Chậm rãi lồi ra.
Giống như ác ma đang thèm thuồng.
- Ngươi lại... ... nói lại một lần nữa thử xem?
Châu Trạch đưa tay chỉ bản thân mình.
- Ách... ... Ngươi... ... Ngươi là ai! ! !
- Trời đánh, rốt cục ngươi là ai! ! !
Thổ địa gia bắt đầu thét chói tai.
- Chết... ... cho ta…!
Châu Trạch đưa tay, nắm lấy một điểm ngay vị trí trước mi tâm mình. Móng tay anh đụng vào mi tâm, phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng.
Sau đó.
Một đoàn hào quang màu xanh lục bị tươi sống kéo ra từ chỗ mi tâm Châu Trạch.
- Rốt cục ngươi là tà ma phương nào, rốt cục ngươi là ai!
Châu Trạch không nói.
Chỉ tiếp tục kéo thổ địa gia ra bên ngoài.
- Bản thần là thổ địa một phương, được thiên đình sắc phong, giáo hóa dục dưỡng một phương bách tính! Sao ngươi dám bất kính với ta!
- Ngươi không thể bất kính với ta.
- Van cầu ngươi.
- Không nên bất kính với ta.
- Cầu ngươi đừng đối xử với ta như vậy!
Đoàn sáng màu xanh bị chậm rãi kéo ra ngoài.
Tròng mắt màu đen của Châu Trạch chăm chú nhìn thổ địa gia.
Khóe miệng.
Giống như có chút nước bọt tiết ra ngoài.
Thuận theo răng nanh dài nhọn chậm rãi chảy xuống phía dưới.
Đây là tham ăn.
- Thổ địa gia... ... Ăn ngon... ...
- ... ... - Thổ địa.
- Đăng!
Một vệt kim quang bỗng nổ bắn ra, trực tiếp đập trúng trán Châu Trạch.
Thân thể Châu Trạch hơi chao đảo một chút, nhưng vẫn không nhúc nhích, như đã bị trúng phải nguyền rủa định thân.
Một bảng hiệu bằng gỗ xuất hiện ở trên gáy Châu Trạch. Nó rất nhỏ, rất chật vật, hơn nữa còn có vẻ rất cũ nát. Điều này có nghĩa dân bản xứ đã sớm vào chẳng bằng ra đối với việc hương khói nhang đèn của thổ địa gia này.
Cũng khó trách vị thổ địa gia này lại có tính tình kém như vậy.
Hương khói nhang đèn càng ngày càng ít cũng thôi đi.
Rõ ràng còn có mấy tên rùa con dám đào mộ phần của nó lên.
Thực sự là tức chết người!
Cho nên nó không kịp chờ đợi, nhất định phải trả thù ngay, cho dù làm hỏng quy củ, cũng phải khiến miếu của mình được tu sửa. Thực ra không phải nó không có hương khói nhang đèn, ở Thông Thành vẫn có không ít nơi có xây dựng miếu thổ địa. Nhưng đa số đều là dâm miếu, hương khói nhang đèn nơi đó đã sớm cũng không biết bay đi nơi nào.
Những năm trước đây, còn có Thanh Y nương nương, Bạch phu nhân… những thần miếu bản xứ nhỏ bé không có danh tiếng gì cướp hương khói nhang đèn với nó. Điều này khiến cuộc sống của vị thổ địa gia chính tông như nó lại càng thêm khó khăn hơn.
Cũng bởi vậy, nó không sợ phạm phải chuyện kiêng kỵ.
Nhưng ai biết.
Một lần vô ý.
Lại có thể trực tiếp đạp lên tai họa lớn!
Vòng sáng màu xanh nhân cơ hội chạy trốn khỏi sự khống chế của móng tay Châu Trạch, phập phềnh giữa không trung, lạnh lùng nhìn Châu Trạch:
- Đây là miếu bài của bản thân, có thể trấn áp tất cả tà ma. Cho dù ngươi là thứ gì, trừ phi ngươi có thể đầu thai sau đó chuyển sang kiếp khác, nếu không bản thân có thể đè chết ngươi!
- Dựa vào chút công đức của ngươi, cũng có thể khiến bản thần thu hoạch được chút công đức. Mà thua thiệt những năm này bản thân phải chịu, cũng có thể được bù đắp lại rồi!
Thổ địa gia nghĩ rất đẹp.
Xa xa.
Lão đạo đang "bí mật quan sát" hơi khẩn trương, lấy lá bùa trên trán mình xuống.
Thời thời khắc khắc chuẩn bị chiến đấu.
Trương Yến Phong cảm thấy không rõ ràng cho lắm. Thậm chí anh ta không biết mình lúc này mình có nên lấy súng ra không.
- Đừng sợ, bần đạo sẽ bảo vệ anh, năm trăm năm trước bần đạo đã từng ở Hoa Quả Sơn... ...
Lão đạo vừa nói tới đây, phát hiện dưới sự khẩn trương quá độ, khóe miệng mình bị co quắp lại… Lão lập tức thu hồi lời nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận