Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1661: Cứu một mạng người còn hơn cả tháp chùa bảy tầng (2)

Nhưng lúc này, cũng không thể nào ngồi không không làm gì được.
Bồ tát tới, mục tiêu của ông ta chỉ có hai, một là lão đạo, một chính là anh.
Cho nên, Châu Trạch mới lựa chọn để cho toàn bộ thủ hạ của mình ở lại bên chỗ khách sạn, còn bản thân mang theo lão đạo chạy trốn.
Đến sân bay trước, xem thử một chút, trong thời gian gần nhất có thể bay đến nơi nào thì cứ bay tới nơi ấy.
Đến lúc này.
Đánh thì không đánh lại.
Muốn sống.
Thực sự chỉ có thể dựa vào phương pháp đơn giản nhất là dùng không gian đổi lấy thời gian mà thôi.
Chẳng qua là.
Đột nhiên.
Vị trí trái tim Châu Trạch run lên bần bật.
- Tê...
Một tay Châu Trạch theo bản năng ôm lấy lồng ngực của mình.
Đau.
Rất đau.
Phảng phất như có một ống kim tiêm khổng lồ.
Lúc này chính đang điên cuồng rút hết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể anh ra vậy.
Có loại cảm giác cơ thể của mình đã bị móc sạch sau khi gọi Thiết hàm hàm ra như lúc trước.
Nhưng vào lúc này.
Làm sao có thể…
Tay còn lại của Châu Trạch tiếp tục điều khiển tay lái.
Tầm mắt của anh, cũng đã bắt đầu mơ hồ, rõ ràng là bên ngoài không có mưa, nhưng xuyên qua lớp cửa kính của xe hơi nhìn ra bên ngoài, đã có một
Minh Minh bên ngoài không có mưa, nhưng xuyên thấu qua xe hơi cửa trước sở nhìn thấy bên ngoài, đã xuất hiện bóng chồng lên nhau.
Bên tai, cũng không còn là tiếng gió và tiếng động cơ nữa, ngược lại giống như là bị ném vào bên trong đầm nước, bắt đầu có tiếng bóng nước liên tục nổ vang.
- Vù vù... Vù vù... Vù vù...
Lúc này.
Tiếng ngáy của lão đạo, bỗng nhiên trở nên rõ ràng khác thường.
Giống như là vào lúc bạn đói bụng nhất, có người ở đối diện bạn đang liều mạng gặm chân giò béo mập, nhất định chính là đang dụ dỗ người ta phạm tội mà!
- Thiết hàm hàm, Thiết hàm hàm!
Châu Trạch gọi ở trong lòng.
Bên trong cơ thể đột nhiên xuất hiện biến cố khiến cho Châu Trạch không biết làm thế nào.
Phần lớn thời điểm.
Ông chủ Châu đều chỉ phụ trách chơi đùa ở bên ngoài.
Doanh câu phụ trách trông nhà.
Có Doanh câu trong thân thể, không cần biết anh ăn cái gì hoặc là kéo thử quái gì vào trong, anh ấy đều có thể trấn áp cho anh.
Mấy năm này, trừ việc anh làm hoặc là cơ thể nạp không đủ xuất, ngay cả một trận đau đầu nhức óc ông chủ Châu cũng rất ít khi gặp phải.
Lúc này, tính ưu việt trong thiết kế của đèn tín hiệu đã được thể hiện ra, trời sương mù thông thường cũng có thể để cho bạn thấy được màu sắc của nó.
Mặc dù tấm mắt của ông chủ Châu đã mơ hồ.
Nhưng vẫn dựa vào bản năng mà đạp chân phanh, thân xe từ từ dừng hẳn, ngừng lại ở ngay trước đèn đỏ.
Nhân lúc này, Châu Trạch tựa đầu vào trên tay lái.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt bắt đầu đánh tới.
Sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Nhưng lúc này, làm sao có thể ngủ được?
Đúng lúc này.
Trong lòng Châu Trạch vang lên tiếng cảnh báo.
Nhưng lúc này, anh thực sự rất khó phản ứng kịp thời được, cả người đều lộ ra vẻ rất trì độn.
- Ầm!
Châu Trạch cảm giác được bên trong buồng xe bắt đầu bị đè ép một cách điên cuồng.
Nhiệt độ nóng rực bắt đầu ập tới.
Ngay sau đó chính là một trận trời đất quay cuồng.
Một màn này.
Không hiểu sao lại khiến cho Châu Trạch nhớ lại được cảm giác năm đó.
Anh năm đó.
Cũng như vậy mà bị một chiếc xe tải trực tiếp tông vào ở trên một ngã tư đường, kết thúc cuộc đời làm bác sĩ kia của anh.
...
Xe buýt du lịch tiếp tục duy trì tốc độ đều đặn, nhàn nhã đến mức giống như bầu không khí của thành phố Tam Á này.
Đế Thính vẫn duy trì động tác giống như Bồ tát, nhìn ra bên ngoài, thật ra thì anh ta cũng không biết rốt cuộc thì bản thân đang nhìn thứ gì.
Mà lúc này.
Tiếng động cơ xe truyền tới.
Chiếc Maserati kia như một cơn gió mà vọt ra ngoài, tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng.
- Ầm!
Tiếng va chạm kịch liệt cùng với tiếng cọ xát chói tai truyền tới.
Tài xế xe buýt lập tức phanh xe lại, trên ngã tư đèn tín hiệu ở trước mặt xảy ra một vụ tai nạn tông vào đuôi xe cực kì nghiêm trọng, ngay cả lửa cũng đã bốc lên rồi.
Đế Thính nhìn trước mặt một chút.
Lại nhìn Bồ tát một chút.
Dường như Bồ tát đang do dự, hoặc giả là đang suy tư, cuối cùng.
Chậm rãi nói:
- Cứu một mạng người còn hơn xây cả tháp chùa bảy tầng.

Có đôi lúc, có thể là bởi vì vị trí ngồi khác nhau, cái mông quyết định cái đầu, tự nhiên sẽ trời sinh không hợp nhau, phảng phất như thể ở trong lòng bạn, đối phương chính là hồng thủy mãnh thú hung ác nhất trên thế gian này.
Mà vào lúc này.
Lúc đối mặt với vụ tai nạn giao thông, Bồ tát lại lựa chọn để cho Đế Thính đi xuống cứu người.
Đây không phải là giả vờ, cũng không phải là diễn xuất.
Bởi vì ở nơi này, không có ai thực sự nhận ra và biết rõ bọn họ là ai, sau khi cứu người an toàn xong, người vây xem bốn phía chung quanh nơi này cũng sẽ không lập tức dập đầu quỳ lạy hô vang Bồ tát cứu khổ cứu nạn…
Các người không thu thêm được hương hỏa, cũng không được tín ngưỡng.
Cho nên.
Lần cứu người này.
Thật sự không mang theo tính chất công danh lợi lộc gì đó.
Hơn nữa, sau khi đã đến vị trí ở độ cao như Bồ tát, đã không cần phải biểu diễn cho ai nhìn nữa, thậm chí, trên bề mặt nổi này, người mà ông ta cần phải cố kỵ, cũng gần như không còn nữa rồi.
Ngã phật từ bi, quả thật không phải là lời nói suông.
Nhưng đổi một góc độ khác mà xem.
Bồ tát bồi dưỡng dung túng cho Cửu Thường Thị đoạt vị, dẫn đến Địa Ngục Chi Môn đã đóng cửa hơn một năm, bao nhiêu người chết không vào được luân hồi, cứ như vậy mà tan thành mây khói.
Nếu thật sự phải tính toán sổ sách, trên đầu Bồ tát, luôn phải gánh vác một con số lớn.
Cho nên, trên cái thế giới này, không có thiện và ác tuyệt đối, nhất là sau khi thực sự đặt được sự giải thoát và tự tại ở một mức độ nào đó, khi làm một chuyện, yếu tố quyết định hơn, chẳng qua là theo đuổi việc bản thân có tình nguyện hay không mà thôi.
Tương tự như ông chủ Châu có đôi lúc có thể bởi chuyện xưa bi thảm mà quỷ hồn vào tiệm sách đã kể lại mà bị cảm động, thậm chí dẫn tới việc phát hỏa.
Phảng phất như thể thật sự coi sự công bằng là khuôn vàng thước ngọc.
Coi mạng người là chí cao vô thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận