Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1770: Ông đã chết (1)

Đạo lý này tất cả mọi người đều biết, nhưng phần lớn mọi người vẫn lựa chọn để cho bản thân sống thoải mái hơn một chút trong phần đời có hạn của mình.
Đó là còn không nhắc tới, ông chủ Châu còn theo thói quen hút một điếu thuốc sau khi ăn xong.
Bên chỗ bàn tròn, mọi người vẫn còn đang tiếp tục ăn cơm, dù sao, ngồi ở bên bàn cơm, còn có thể “chép chép” miệng, ít nhất còn có chút chuyện mà làm, hơn nữa, các món ăn trong bữa cơm này, thực sự là rất ngon.
Nếu như xuống khỏi bàn cơm, ngồi ở bên đó đối mặt với ông chủ, ngược lại có chút câu nệ, cũng không biết là nên nói cái gì.
Uống hết nửa chén trà, hút xong một điếu thuốc, Châu Trạch theo bản năng mà muốn gọi Oanh Oanh lại pha thêm cho mình một ly cà phê.
Hơi có một loại cảm giác kiểu nhân lúc hiện tại tôi vẫn còn, tranh thủ hưởng thụ xa xỉ nhiều hơn một chút.
Chẳng qua là.
Vừa muốn ngồi dậy.
Ánh mắt lại rơi vào trên những ngọn đèn đường ở trên Nam phố bên ngoài tiệm sách.
Trong ánh đèn đường màu vàng.
Phản chiếu ra.
Cái bóng của một thanh kiếm.
Chuyện này khiến cho ông chủ Châu đột nhiên không còn hứng thú gì nữa.
Có lẽ, có thể thật sự có người, không phải bị Hiên Viên kiếm giết chết, mà là bị Hiên Viên kiếm dùng loại phương thức này mà ép cho tự sát cũng khó mà nói được.
Đối mặt với loại kiếp nạn gần như không cách nào ngăn cản này.
Người đứng ở cao hơn, cũng không khác gì người phàm cả.
Đều là chuyện của một kiếm mà thôi.
Cho nên, có đôi lúc một ít lợi thế tâm lý một ít kinh nghiệm gì đó, thật ra là đều không có tác dụng gì cả.
Châu Trạch dứt khoát đứng dậy, đẩy mở cửa tiệm sách, đi ra ngoài.
Trong phòng quá bức bối, anh muốn đi dạo một chút.
Luật sư An chuẩn bị đứng dậy đi theo, nhưng thấy Oanh Oanh đã giành trước một bước, cầm một cây dù đi theo sau.
Luật sư An do dự một chút, vẫn là ngồi xuống đi.
Sau khi ông chủ rời khỏi tiệm sách.
Trên bàn cơm, mọi người vốn rất náo nhiệt, thoáng cái thì đã đều khôi phục sự yên tĩnh.
Chuyển xảy ra trong hai ngày nay, đối với bọn họ mà nói, giống như là một giấc mộng, bởi vì quá không chân thực, và bọn họ có thể tỉnh giác bất kì lúc này.
Bọn họ đi theo phía sau luật sư An, sau khi trở về địa ngục, chính là những kẻ quyền quý thực sự ở trong phủ Bình Đẳng Vương, ở địa ngục, cũng xem như nhân vật có tiếng nói có phân lượng, nhưng trong lòng chính bản thân bọn họ cũng biết rõ, người thực sự chống đỡ cho bọn họ, vẫn là một núi một biển kia.
Nhưng mà, hành vi vẫn luôn đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào bức họa của lão đạo trước đó, khiến cho người ta thực sự có chút không giải thích được.
Mà ông chủ cũng sắp nghênh đón đại kiếp Hiên Viên kiếm, chuyện sinh tử khó nói trước được.
Hiện tại bọn họ vừa nhảy nhót lại vui mừng bao nhiêu, đợi sau khi một núi một biển này xảy ra vấn đề, bọn họ khóc sẽ thảm đến bấy nhiêu.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Cầm lấy chai rượu mơ lớn do lão Hứa tự mình ngâm ở bên cạnh.
Từng ly từng ly rót đầy cho bọn họ.
Đồng thời.
Dùng sức nói:
- Ngẩn ra làm gì, uống…
Hôm nay có rượu hôm nay say.
Đời này của An Bất Khởi anh ta, cho dù chẳng qua chỉ có thể làm Bình Đẳng Vương được một ngày.
Con mẹ nó.
Đáng giá!
...
Mưa vẫn rơi, bầu không khí không tính là hòa thuận.
Dòng người đi lại trên Nam phố ít hơn so với quá khứ rất nhiều, thật ra thì, đối với người của Thông Thành mà nói, bão, thực sự cũng không tính là sự tồn tại đáng sợ bao nhiêu.
So với những người dân ở duyên hải Phúc Kiến, thỉnh thoảng phải đối mặt với thử thách từ bão, so với những người dân khu vực tây nam – thỉnh thoảng phải đối mặt với rung chấn động đất.
Với những thân ở trong khu vực đồng bằng sông Dương Tử như người dân Thông Thành mà nói, mấy năm qua, thiên tai duy nhất được tính là thực sự ảnh hưởng đến bọn họ, cũng chỉ là ngập lụt đi.
Mà nhiều nhất cũng chỉ dẫn đến việc tích nước trong thành phố, rau và hoa màu canh tác trên đất nông nghiệp không cách nào thoát nước được cho nên chết úng hết, tuy có thiệt hại, nhưng thật đúng là không đến độ khiến cho bao nhiêu người kinh hoảng sợ hãi.
Chẳng qua là, vào đêm gió lộng thế này, quả thực là không có bao nhiêu người có hứng thú đi dạo phố, thậm chí, trên mặt tiền con đường này cũng không ít cửa tiệm đều đã đóng cửa từ sớm.
Oanh Oanh che dù giúp cho Châu Trạch, đi sau lưng Châu Trạch.
Ông chủ Châu đặt hai tay ở trong túi quần, thật ra thì anh cũng không biết rốt cuộc là mình muốn đi đâu.
Cũng may, chuyện đi dạo lung tung không có mục đích như thế này, dường như rất thích hợp với bầu không khí trong đêm gió lộng như thế này.
Phía trước.
Vừa vặn có một chiếc xe lái qua.
Tài xế rất không có đạo đức.
Cho dù là nhìn thấy có người đi đường ở ven đường cũng không hề đi chậm lại, thậm chí còn cố ý đạp chân ga.
Phảng phất như thể kẻ đó – người lúc này đang ngồi ở trong xe, và người đi đường – đang bước đi trong đêm ở bên ngoài, thuộc về hai loại địa vị thân phận hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, chiếc xe phóng qua, bánh xe làm văng nước lên.
Ở trong mắt Châu Trạch, dường như là một thanh kiếm sắc bén, đang bổ thẳng về phía mình vậy.
Oanh Oanh ngay lập tức giương cây dù ngăn nước mưa ở trước người ông chủ, ngăn cản được hơn phân nửa nước bắn lên.
Về phần Châu Trạch, móng tay trên ngón trỏ đã mọc dài ra, cũng trong lúc đó, vũng nước ở trước đầu xe cũng đột nhiên đóng băng.
- Ầm!
Có lẽ có hơn phân nửa lão tài xế, cho dù đã lái xe nhiều năm như vậy nhưng xưa nay chưa từng sử dụng qua xích chống trượt tuyết.
Rất nhiều người đều không hiểu, rốt cuộc thì lái xe trên mặt đường kết băng đáng sợ đến thế nào.
Loại cảm giác này, thật sự chính là —— xe tang trôi đi.
Chiếc xe con đang thực hiện vài cú lượn nhào Thomas flare, sau đó đụng vào trên cột điện rồi dừng lại, thân xe bắt đầu kêu vang.
Thật ra thì, đối với ông chủ Châu mà nói, bình thường bạn nghịch ngợm một chút, anh hoàn toàn có thể giả vờ làm người rộng lượng hào phóng, nhân tiện có thể giáo dục người hầu gái bên người mình rằng nên lấy việc giúp người làm niềm vui gì đó.
Mà vừa đúng lúc tâm trạng của anh đang không tốt, nếu như bạn nghịch ngợm một chút.
Vậy thì.
Thật tiếc quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận