Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 303: Ban ngày ban mặt!

Chờ đoàn người Châu Trạch đi rồi, nữ tiếp viên mới thu hồi nụ cười, ngồi xuống trên sa lon. Một nhân viên phục vụ nữ vóc người mỹ lệ mang một ly rượu vang tới.
"Mẹ nó, cô bé vừa rồi kia đúng là nóng tính thật, trước khi đám chị em mở linh trí, hình như không nhảy nhót làm càn như cô ta, đúng không?
"Bốp!"
Nữ tiếp viên trực tiếp tạt rượu vang trong tay vào thẳng gương mặt chữ điền của cô ta, liếc liếc cô ta một cái, nói:
- Con còn không biết xấu hổ mà gọi người ta là cô gái nhỏ? Tuổi tác của người ta cũng không chênh lệch bao nhiêu so với mẹ con, con là cái thá gì?
- Vâng, con gái sai rồi, con gái sai rồi.
Nhân viên phục vụ nữ lập tức quỳ xuống nhận sai.
- Ha ha, cô ấy đã hạ thủ lưu tình rồi đấy. Nếu không một khi cô ấy thực sự đánh giết tới, con nghĩ rằng đám các con có thể ngăn được sao?
- Vâng.
- Mẹ đã nói rồi, mẹ dẫn các con tới đây là muốn các con được tu hành tốt hơn. Nếu các con tự đọa mình, đó chính là số mệnh của các con, chạy không thoát được, mà cũng không thể nhảy ra.
- Thế giới này rất lớn, thật sự rất lớn.
- Đàn ông.
- Ha ha.
- Tròng mắt đừng chỉ để nhìn đàn ông như vậy, quá không có tiền đồ.
- Cảm ơn mẹ đã dạy dỗ.
Đám phục vụ chung quanh, dù là nam hay là nữ, đều cùng nhau khom lưng với nữ tiếp viên.
- Được rồi, mẹ cũng mệt rồi, xả nước cho mẹ đi, mẹ tắm một cái.
Nữ tiếp viên duỗi lưng một cái.
Đồng thời, cô ta lại khinh thường mà phất phất ngón tay.
- Không ngờ đám già đầu trong rừng kia lại nói với mẹ đây chỉ là một quỷ sai nho nhỏ. Người ta có sách Âm Dương nơi tay, có thể là quỷ sai nho nhỏ sao!
- Thiếu chút nữa làm hại lão nương rơi vào trong hầm.
Lúc này, ngay cả nữ tiếp viên cũng không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ. Nếu không phải phong cách hành sự nhất quán của cô ta khiến người ta rất khó có thể nắm nhược điểm, nếu lúc cô ta giở trò bịp bợm gì đó với lão đạo.
Tỷ như nhỏ nến hay roi, hoặc cột tay hút dương khí…
Hiện tại mình có thể tiếp tục an ổn đứng ở nơi này hay không, thật đúng là khó nói.
Quan trọng nhất là, người đàn ông tên Châu Trạch kia, từ đầu đến cuối đều có vẻ rất có niềm tin. Loại lực lượng này không phải giả vờ. Anh thật sự có lá bài tẩy, có thể không nhìn lá bài tẩy của mình.
- Mẹ, nước đã xả xong.
- Tốt.
Nữ tiếp viên đi tới phòng chuyên dụng của mình. Bên trong được bày biện theo phong cách cổ kính, đương nhiên cũng sang trọng hơn những phòng khác không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cũng rộng rãi hơn rất nhiều.
Chính giữa phòng có một cái ao với diện tích rất lớn. Hai bên có bày hoa hồng, lại còn được che hết lớp rèm này đến lớp rèm khác, hệt như khuê phòng của khuê tú thời cổ đại.
Cởi quần áo.
Đi vào ao nước.
Không cần người hầu hạ.
Chính cô ta chậm rãi đi vào trong.
Chiếc đuôi trắng nõn mềm mại nổi lên. Cô ta tỉ mỉ rửa sạch, phụ nữ yêu mặt, hồ ly yêu đuôi.
Giữa sương mù lất phất.
Khẩn trương suốt cả một ngày, rốt cuộc tâm tình của cô ta cũng được thả lỏng.
Lúc này.
Phụ cận truyền đến tiếng tiêu như có như không.
Uyển chuyển du dương, giống như một bàn tay đang trêu chọc đáy lòng con nai con.
Nếu lúc này, Hứa Thanh Lãng ở đây, hẳn là trong nháy mắt, cậu ta có thể nhận ra được tiếng tiêu này chính là tiếng tiêu mà bản thân mình đã nghe thấy. Mà sau khi tiếng tiêu này xuất hiện, hành thi vốn đã bị Châu Trạch giết chết bỗng nhiên lần thứ hai tỉnh lại, cắn cậu ta một ngụm.
Ngay từ đầu nữ tiếp viên chỉ cho rằng sảnh lớn đổi nhạc nền. Nhưng rất nhanh, cô ta phát hiện ra có điểm gì đó không đúng. Giác quan thứ sáu của hồ ly là không thể nghi ngờ.
Trong nháy mắt.
Sóng nước nổi lên bốn phía.
Nữ tiếp viên bọc một bộ quần áo đi lên sân khấu.
Tiếng tiêu như đang chơi trốn tìm với cô ta, khi xa khi gần, khiến người ta không cách nào bắt lấy.
- Là vị bằng hữu nào tới địa bàn của tôi làm khách thế?
- Hào phóng xuất hiện đi.
- Cũng để tôi có thể tận tình địa chủ.
Tiếng tiêu ngừng lại.
Một bóng người màu đen xuất hiện ở bên cạnh cửa phòng. Bóng người này hơi khom lưng, không thấy rõ hình dáng, nhưng trong hoàn cảnh mờ tối, ngọc tiêu trong tay anh ta lại có vẻ rất gai mắt.
- Khặc khặ-x-xxxxx... ... Chiêu đãi ta... ... Chỉ bằng đồ đĩ như ngươi, xứng sao?
Sắc mặt nữ tiếp viên phát lạnh.
Cô ta tức giận.
Tuy rằng cô ta kinh doanh mảng này, nhưng lấy thân phận địa vị và cấp bậc của cô ta, đã sớm không có quan hệ nhiều với ngành nghề này. Người trước mắt kia thật không coi ai ra gì!
- Sơn tinh dã tu, không ở trong rừng già đi, lại thích ra ngoài chạy loạn, đúng là thói đời bạc bẽo vật đổi sao dời mà.
Nói xong.
Ngọc tiêu bỗng nhiên bay lên.
Trực tiếp đập về phía nữ tiếp viên.
Nữ tiếp viên mở hai tay ra, cản ngọc tiêu lại về. Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt nữ tiếp viên ngưng lại, không ngờ chỉ trong nháy mắt, hai tay của cô ta đã biến thành đen thùi.
- Thi độc!
- Có chút nhãn lực đấy.
Thân hình bóng đen lại một lần nữa lẩn vào trong bóng tối.
Tiếng tiêu lần thứ hai vang lên.
Chỉ là lần này.
Tiếng tiêu mang theo âm hưởng xơ xác tiêu điều, giống như thập diện mai phục!
Hơn nữa vào lúc này, âm vực cũng bắt đầu mở rộng, trực tiếp bao phủ toàn bộ câu lạc bộ.
Trong lúc nhất thời.
Một số khách hàng nam đang tiếp nhận phục vụ chợt phát hiện, bên cạnh mình vốn là nữ kỹ thuật viên phong tình vạn chủng, kỹ thuật cao, đột nhiên bọn họ đồng loạt mọc thêm một cái đuôi dài.
Có một số người uống rượu say, hay không ý thức được tình hình thực tế, còn trêu chọc nói đám phục vụ này phục vụ quá tốt, rõ ràng còn mang "đuôi" để phục vụ.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy gương mặt của các nữ kỹ thuật viên cũng biến thành gương mặt của hồ ly, lúc này mới sợ đến hét ầm lên.
Xui xẻo hơn là những khách hàng còn đang cày cấy.
Dáng người kiều diễm dưới thân bỗng biến thành một con hồ ly.
Hơn nữa bản thân con hồ ly này còn chưa ý thức được, mình đã hiện lên chân thân.
Còn đang "chít chít chít chít" phối hợp rên rỉ.
Đối với nam khách hàng đang ở trên người cô ta.
Có cảm thấy ngoài ý muốn hay không?
Có cảm thấy kích thích hay không?
Nên động tiếp hay không?
Trong lúc nhất thời.
Toàn bộ câu lạc bộ náo tới lật trời. Vô số tiếng thét chói tai, tiếng khóc… vang lên không dứt.
Mà sau khi đám hồ ly hiện ra chân thân vượt qua giai đoạn mê man lúc ban đầu, vị trí tai mắt mũi miệng bắt đầu có máu tươi tràn ra. Nguyên một đám nam nữ lễ tân phục vụ té quỵ dưới đất, không ngừng bóp cổ của mình, thống khổ kêu thảm. Đám nữ kỹ thuật viên cũng giống như vậy.
Một số nam khách hàng vội vội vàng vàng chạy đến, thậm chí còn nhìn thấy thi thể vài con hồ ly trong lối đi nhỏ. Toàn bộ hội sở càng trở nên cợt nhã tận trời, giống hệt như lạc vào ổ hồ ly vậy.
- Thằng nhãi ranh, lại dám hại đồ tử đồ tôn của ta!
Trong phòng.
Nữ tiếp viên không để ý tới hai tay mình đã đen, cô ta chủ động đánh về phía bóng đen.
- Tà ma ngoại đạo, người người phải trừ diệt!
Một tiếng quát chói tai từ trong bóng đen truyền ra.
Sau đó.
Bóng đen chủ động đánh về phía nữ tiếp viên.
Hai người va chạm ở giữa không trung.
Móng vuốt của nữ tiếp viên trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của đối phương.
Nhưng ngay sau đó.
Cô ta lại phát hiện, thứ mình đâm thủng chỉ là một tấm da người. Da người là da của một người già, nhưng thoạt nhìn nó lại giống chân nhân như đúc!
Lại trong phút chốc.
Da người bỗng nhiên co rút nhanh, hệt như axit sunfuric vậy, trực tiếp thấm vào trong cánh tay nữ tiếp viên.
- A a a a! ! ! ! ! ! !
Nữ tiếp viên hét thảm một tiếng.
Cả người ngã vào trong ao.
Ngọc tiêu từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập xuống!
- Rầm!
Đoán chừng sàn nhà đều bị đập tét. Nước trong ao đã bắt đầu thẩm thấu xuống tầng dưới.
Lại một bóng đen đi ra.
Anh ta đi tới bên cạnh cái ao gần như sắp thấy đáy.
Nhìn thấy ngọc tiêu của mình đang đóng đinh ở nơi này.
Chỉ có điều thứ bị nó đè phía dưới không phải là một con hồ ly hoàn chỉnh.
Mà là một cái đuôi vừa dài vừa trắng.
- Chậc chậc chậc... Hồ ly đứt đuôi... không ngờ vẫn để cho mày... chạy mất.
Bóng đen rút ngọc tiêu lên.
Duỗi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt thân tiêu.
Cảm thán nói:
- Mới rời khỏi Thông Thành mười năm nhỉ... ... Vì sao ở đây lại trở nên... chướng khí mù mịt như vậy....
Bạn cần đăng nhập để bình luận