Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1058: Cùng nhau đi dạo trên đường phố Dung Thành một chút (1)

Đi dạo một vòng, vừa tới buổi trưa, tùy tiện giải quyết bữa trưa ở quán ăn lân cận một chút, hai người đi vào công viên Nhân Dân, tìm một quán trà bên cạnh nhà tranh của Đỗ Phủ, tìm một quán trà ngoài trời mà ngồi xuống.
Hai ly trà, một ấm nước, phối hợp chút hạt dưa và hạt dẻ cười.
Rốt cuộc ông chủ Châu cũng tìm lại được cảm giác quen thuộc trong quá khứ, bên cạnh bờ sông nhỏ, nằm dựa trên ghế dựa, trong tay bưng thêm ly trà.
Hô.
Thoải mái.
Đây mới là tư thế hài hòa nhất mà Thượng Đế đã sáng tạo cho loài người!
Oanh Oanh ngồi ở bên cạnh Châu Trạch, giúp Châu Trạch bóc vỏ hạt dưa và hạt dẻ cười, thịt quả đều giữ lại ở trong lòng bàn tay, sau khi tích lũy được một chút, lại thả vào trên cái đĩa ở trước mặt Châu Trạch.
- Oanh Oanh, với hạt dưa mà nói, trực tiếp dùng miệng cắn đi, như vậy nhanh hơn một chút.
- Được, ông chủ.
Ừ, quả thật tốc độ nhanh hơn không ít, vốn là hạt dưa thơm mặn, bây giờ ăn vào giống như là lúc trộn xào đã cho thêm đường hóa học quá tay vậy.
- Khó trách bài hát kia của Triệu Lỗi lại nổi tiếng đến như vậy, Dung Thành này, ngoại trừ con đường đang đi dạo cùng với cô này, cũng không có chỗ nào vui để chơi.
- Ông chủ, ăn hạt dưa.
Lần ngồi xuống này, chính là nguyên một buổi chiều, nhịp điệu cuộc sống ở Dung Thành đúng thật là rất chậm, con người ở nơi này, nhìn qua đều nhìn rất thoáng, hầu hết mọi người, có thể về hưu thì cứ nghỉ hưu.
Thật vất vả chịu đựng đến độ tuổi nhất định, cuộc sống cũng chỉ qua lại giữa bàn trà và bàn mạt chược.
Mà Thông Thành đến gần Thượng Hải, người ở khu vực bên kia, nhịp độ cuộc sống cùng với cảm giác thiếu an toàn của bản thân với tiền bạc, quả thật là có động lực hơn một chút so với bên này.
- Ông chủ, nếu không chúng ta mở tiệm sách ở Dung Thành đi?
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Mở tiệm sách ở nơi này rất vô nghĩa.
- Tại sao vậy chứ, ông chủ?
- Cô nghĩ đi nha, tiệm sách của chúng ta mở ở nam phố, mỗi ngày, lúc tôi nằm phơi nắng ở nơi đó, nhìn thấy, đều là những nam nam nữ nữ dậy sớm bận rộn đi làm, bước chân của bọn họ vội vã, vội vội vàng vàng.
- Tôi thì sao.
- Tay cầm một ly cà phê, lấy thêm một tờ báo.
- Không lo lắng không phiền não mà nhìn bọn họ.
- Giống như là đang khổ tận cam lai vậy.
- Có so sánh, mới có cảm giác hưởng thụ, biết không?
- Nếu như tôi nằm nơi ấy, bên cạnh lại là một đám lớn người theo sát tôi cùng nhau nằm đó uống trà xem báo, có ý gì chứ?
- Hiểu rồi, ông chủ.
- Ừm.
Châu Trạch đặt ly trà xuống, theo thói quen đưa tay lấy thịt quả ở trong đĩa, lại bắt hụt, ngẩng đầu lên, nhìn người bên cạnh mình.
- Ông chủ, ở chỗ này thực sự lạnh hơn Thông Thành của chúng ta đó.
Oanh Oanh vừa vừa cắn hạt dưa.
Đồng thời.
Chậm rãi nhai nuốt thịt quả.
Ừng ực…
Châu Trạch kìm lòng không đặng nuốt nước miếng một cái.

- Hô…
Luật sư An từ trên giường ngồi dậy.
Râu ria xồm xoàm.
Ánh mắt mơ hồ.
Ở trước mặt anh ta.
Thằng bé trai ngồi ở mép giường, trong tay đang cầm một quyển «Địa chất của Đô Giang Yển» mà đọc.
- Tôi nói này, một đứa nhóc như em sao lại nhìn thâm ảo như vậy…
- Ba!
Luật sư An tự đập vào trán mình một cái.
Bản thân choáng váng rồi sao.
Người trước mắt này là một đứa nhóc.
Vậy anh ta thì tính là cái gì?
Tính là tinh trùng sao?
- Trời đã tối rồi nha.
Luật sư An nhìn ngoài cửa sổ, chép chép miệng, mò mẫm ở đầu giường một chút.
Thằng bé trai ném một gói thuốc và bật lửa qua.
- Cám ơn.
Luật sư An lấy một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, châm lửa, sau khi hít một hơi, theo thói quen nhả một vòng khói lên trên tấm bảng “xin đừng hút thuốc trên giường” dán ở phía trên tủ đầu giường.
- Ông chủ bọn họ đâu? Nên gọi bọn họ ăn cơm tối rồi.
- Ông chủ cùng Oanh Oanh đi thăm thú Dung Thành rồi.
Thằng bé trai trả lời.
- A.
Luật sư An ho khan một trận.
Đưa tay xoa xoa mặt.
Đứng dậy.
Đi vào phòng vệ sinh.
Rất nhanh.
Bên trong liền truyền đến âm thanh nước chảy róc rách.
Một lát sau.
Luật sư An khoác áo choàng tắm màu trắng của khách sạn đi ra.
- Anh đang muốn đi tìm tiểu thư sao?
Thằng bé trai rất bình tĩnh mà hỏi.
- Như thế này gọi là đi điều hòa âm dương.
- Trong lòng khó chịu, phải tìm phương thức này để phát tiết, có hiểu không?
Thằng bé trai không nhìn luật sư An, cho dù là lúc nói chuyện, cũng chỉ nhìn chăm chú vào quyển sách trước mặt.
- Tôi nói này, hôm nay em sao vậy?
- Là anh bị sao vậy?
- Tôi thì làm sao?
- Anh không sao cả.
- Ha ha, tôi cũng không rảnh rỗi như vậy, đêm hôm lại đứng đây chơi nối chữ với em.
Luật sư An mở vali hành lý ra, chuẩn bị thay một bộ quần áo.
Bộ quần trước đó vừa có mùi mồ hôi vừa có vết bẩn gì đó, làm sao có thể mặc ra ngoài được?
- Em không thể tiếp tục như vậy được, càng như vậy càng không được, kiềm chế bản thân đến chết rồi.
Thằng bé trai lại mở miệng nói.
- Vậy anh nói tôi nên làm như thế nào?
- Việc này phải xem sự lựa chọn của em.
- Đúng vậy, lời này anh nói hay thật, giống như tiên tri trong Ultraman vậy.
- Tại sao phải vội vã như vậy?
Cuối cùng thằng bé trai cũng dời tầm mắt từ trong sách đi, nhìn về phía luật sư An.
- Bởi vì tất cả mọi người đều đang tiến bộ, tất cả tất cả mọi người đều đang đạt được kỳ ngộ, tất cả mọi người đều đã đạt được thứ bất phàm, tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước, cho nên dưới tình huống so sánh, anh liền cảm giác chỉ có mình dừng bước không tiến lên, hơn nữa còn đang từ từ lui bước một cách ổn định?
- Lui bước một cách ổn định?
Cách hình dung này, trong lòng thật là đau khổ nha!
- Thật ra thì, anh là một người thông minh, nhưng có lúc, người quá thông minh, cũng không tiện.
Thằng bé trai nhíu mày một cái, tiếp tục nói:
- Mỗi người đều có duyên phận của mình, có lẽ, hẳn là anh cũng nên học cách thay đổi bản thân một chút.
- Tôi cảm thấy tôi đã thay đổi rất nhiều.
- Đó cũng chỉ là anh nghĩ mà thôi.
Thằng bé trai đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Nhìn cảnh núi non xa xa thấp thoáng bên dưới màn đêm.
- Anh xem đi, ngọn núi ở trước mặt, vĩnh viễn cũng vẫn ngự ở nơi đó, bất kể trong huyện thành này, bao nhiêu người hỉ nộ ái ố, bao nhiêu gia đình hạnh phúc hay vỡ tan, chúng cũng đều đứng sừng sững ở nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận