Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1516: Anh thật sự là kẻ lòng dạ độc ác (2)

Luật sư An lập tức phản ứng kịp thời.
- Đây là đồ gia dụng chúng tôi đưa tới.
Mấy nhân viên mở cửa xe dỡ hàng xuống, một kiện hàng lớn được chở vào, nhìn dáng vẻ thì cũng nặng lắm.
- Từ tiên sinh ở đâu? Phía bên chúng tôi cần chữ ký của anh ấy.
Lúc này, Châu Trạch mới đứng dậy, đi tới, gật đầu một cái với luật sư An.
Luật sư An cầm lấy bút ký tên hộ.
Chờ sau khi đôi phương đi khỏi.
Ngoại trừ Oanh Oanh cùng với lão Hứa đang bận rộn ở bên trong phòng bếp ra, những người còn lại đều đã tập trung lại ở trước kiện hàng lớn.
Ở mục người nhận lại viết tên Từ Nhạc, chuyện này cũng rất thú vị.
- Mở ra đi. - Châu Trạch nói.
Lão đạo cùng luật sư An, mỗi người một bên mở dây buộc và băng dán ra, rất nhanh thì kiện hàng đã được mở ra, thứ xuất hiện, lại là một cái tủ sắt.
Màu của két sắt là màu xanh đen, khiến cho người ta cảm nhận một loại cảm giác nặng nề vững chắc.
Luật sư An thử một cái, không mở ra được, quay đầu lại nói với Châu Trạch:
- Ông chủ, đã bị khóa lại rồi.
Thật ra thì, thứ như két sắt này, đối với một vài công ty cũng với cơ quan mà nói, quả thật thì tác dụng rất lớn, nhưng đối với phần lớn gia đình bình thường mà nói, giá trị sử dụng cũng rất gân gà.
Nhất là những chiếc két sắt được mua trên mạng, trên cơ bản là cầm một búa là đã có thể đập bể, nếu sợ gây ra tiếng động quá lớn, trùm một cái chăn lên rồi đập là được rồi, cũng chỉ tăng thêm một chút cơ hội rèn luyện cơ thể để chảy mồ hôi cho đám ăn trộm mà thôi.
Chẳng qua là, ngược lại ở chỗ Châu Trạch không cần phải tìm búa gì đó, ở trong tiệm sách, những người nắm tay còn cứng hơn búa cũng là một đống lớn đó.
Móng tay hơi dài ra một chút.
Châu Trạch trực tiếp dùng móng tay của mình cắt xuống ở vị trí kẽ hở của két sắt.
Mềm mại giống như là đang cắt đậu hủ vậy, toát ra một loại mỹ cảm khác thường dưới sự tương phản của cứng rắn và mềm mại.
- Loảng xoảng!
Cửa két sắt rơi xuống.
Bên trong là một món đồ được bọc bằng một chiếc túi giấy thấm dầu màu đen.
Luật sư An xoa xoa tay, loại chuyện lặt vặt này, tiếp theo, nhất định là anh ta làm nha, chút kiến thức chính trị như thế này thì vẫn phải có, cũng không cần ra lệnh, trực tiếp lấy mấy thứ ở trong đó ra, sau đó cẩn thận bắt đầu tiến hành bỏ lớp bọc bên ngoài ra.
Túi giấy dầu màu đen bọc quanh một lớp rồi lại một lớp, đợi sau khi mở được hơn phân nửa, đôi mắt của luật sư An từ từ híp lại, cảm xúc từ đầu ngón tay cùng với hình dáng mơ hồ hiện ra lúc này, anh ta đoán được đại khái bên trong là thứ gì rồi.
- Lão đạo, đóng cửa.
Luật sư An nhắc nhở.
- Được.
Lão đạo lập tức đi khóa cửa tiệm sách lại, mở đèn lớn lên, đồng thời kéo cả rèm cửa cửa cửa sổ thủy tinh lại.
Ngược lại thì tiệm sách đóng cửa lúc nào cũng không có vấn đề gì cả, trước kia còn nghĩ tới chuyện buổi tối sẽ có quỷ tới cửa, gần đây Quỷ Môn Quan không mở, ngay cả quỷ cũng không thấy đâu.
Vẫn luôn duy trì thói quen mở cửa hàng ngày, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy mở cửa tiệm không kiếm được tiền còn luôn thua lỗ thì rất ngu, nhưng mở tiệm không kiếm được tiền không không mở cửa thì lại càng ngu hơn.
Rốt cuộc, một lớp giấy dầu màu đen cuối cùng được mở ra.
Bộ mặt thật của Lư Sơn này hiện ra.
Đôi mắt lão đạo chớp chớp, có chút sợ hãi lui về phía sau, rụt cổ một cái, cũng may đây là đang ở trong tiệm sách chứ không phải ở nơi nào khác, cảm giác an toàn của ông ta vẫn còn đủ.
Luật sư An thì liếm môi một cái.
Ánh mắt của thằng bé trai đọng lại.
Châu Trạch thì tiến lên phía trước.
Cầm vật này ở trên này.
Đặt ở trước mặt mình.
Nhẹ nhàng lật qua, từ từ ngắm.
Đây là… nửa gương mặt.
Chẳng qua là, bởi vì ý thức của nửa gương mặt đã bị Châu Trạch hấp thu, cho nên thứ này chỉ còn sót lại lớp vỏ mà thôi.
Luật sư An nhìn Châu Trạch, nói:
- Tôi đi gọi điện thoại cho phía bên Dung Thành một phen, có người xâm nhập vào nơi phong ấn và lấy nó ra rồi sao?
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Nói:
- Không cần, phong ấn bên đó không bị phá.
- Sao?
- Phong ấn ở bên dưới núi Thanh Thành ở Dung Thành, tôi nhớ không lầm, hẳn phải là nửa gương mặt bên phải, thứ này, là nửa gương mặt bên trái.
Lúc trước, nửa gương mặt phản lại Doanh câu, thoát ra độc lập, Doanh câu mất đi tích lũy trong ba ngàn năm, nửa gương mặt được coi như thần tượng và là niềm hy vọng của cả làng chó giữ cửa, dấn thân lên con đường Vương bá một giây là trời giây sau là đất giấy sau nữa chỉ còn lại không khí, sau đó lại bị sự tồn tại không biết tên trấn áp.
- Khục khục…
Ông chủ Châu bỗng nhiên cảm giác lồng ngực có chút bức bối, ho khan.
- Ông chủ, như vậy là có ý gì? - Luật sư An hỏi, - Là khiêu khích, hay là tuyên chiến?
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở phần đầu phía sau của nửa gương mặt, phía trên đó, còn có mấy chữ, chẳng qua là Châu Trạch cũng không muốn đọc ra ở ngay trước mặt mọi người, chuyện này, không có quan hệ với mọi người trong tiệm sách lắm.
Bởi vì mấy chữ này là:
- Anh thật sự là kẻ lòng dạ độc ác.

Trên sân thượng ở tầng trên cùng của quán net đối diện tiệm sách, Châu Trạch ngồi một mình ở đó, bên cạnh đặt một chai rượu vang, còn có hai ly rượu.
Rượu vang tên là “Chí Tôn Can Hồng”.
Xuất phát từ một cửa tiệm bán tạp hóa do Vương bà bà trông coi nằm ở trong một con hẻm nhỏ ở đầu đường nam phố, ở vị trí chếch đối diện với tiệm sách, có giá là hai mươi ba chấm năm nhân dân tệ.
Bên trên in một chuỗi hỗn hợp giữa tiếng Anh và tiếng pháp, cộng thêm một chuỗi tiếng Hoa nói cho bạn biết nơi sản xuất ban đầu là một trang trại rượu nào đó ở nước Pháp.
Ông chủ Châu vẫn cảm thấy có chút đắt.
Đời trước làm bác sĩ, thức đêm là trạng thái bình thường, có một vài bác sĩ lớn tuổi thích dùng trà đậm để nâng cao tinh thần, Châu Trạch thì thích uống cà phê, chẳng qua là khi đó anh có một đồng nghiệp, điều kiện gia đình người đó rất không tồi, cũng thích uống cà phê, cho nên cọ theo ánh sáng của người đó, ông chủ Châu – người ở cấp độ cà phê Nestlé hòa tan – lại được thăng cấp không ít, được trải nghiệm cảm giác của cà phê hạt rang xay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận