Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 792: Người đó! (1)

Châu Trạch không chỉ một lần nghĩ tới.
Nếu tên ngu ngốc cứng đâu kia không sinh ra ở thời đại hoàng đế.
Mà sinh ra ở thời hiện đại.
Có lẽ anh ta hoặc ngồi tù mọt gông hoặc bị người chém chết trên quán vỉa hè.
Đương nhiên.
Cũng có thể bị bà xã của mình hạ độc giết lừa gạt tiền bảo hiểm kếch xù.
Tính khí xấu, không coi ai ra gì, lại thêm thẳng nam ung thư rất sâu.
Vứt bỏ tất cả vầng hào quang với mạng che mặt thần bí.
Đây có lẽ là miêu tả tốt nhất đối với tên ngu ngốc cứng đầu.
Người đàn ông đứng lên.
Đi đến dưới vương tọa.
Mười cấp mà lên.
Lại lên thêm một cao độ.
Nhưng anh ta vẫn phải ngẩng đầu mới có thể để cho ánh mắt của mình nhìn thấy người trên vương tọa.
- Tính cả tôi, anh đã nuôi bao nhiêu con chó giữ nhà rồi?
- Tôi không biết anh thuần túy vì tránh né phía sau một đám ý thức từng đoạn cuộc đời liếm láp vết thương của mình chậm rãi khôi phục?
- Hay bởi vì thật sự nhàm chán, nhàm chán đến muốn tìm từng bộ phim giấu mình sau màn chậm rãi xem giết thời gian.
- Hoặc là, cả hai đều có.
- Thậm chí.
- Tôi còn có lần cho rằng, không, sẽ phải có không ít người từng có ý tưởng giống như tôi.
- Anh biết không.
- Lúc trước.
- Lần đầu tiên khi tôi cảm giác được anh đang tồn tại trong cơ thể tôi.
- Tôi kinh sợ như vậy, cảm động đến rơi nước mắt như vậy.
- Tôi cảm thấy được mình là một phương được vận mệnh quyến luyến.
- Tôi cho rằng mình chính là người nghịch triều trong thần thoại.
- Bởi vì có anh ở sau lưng tôi, tôi chính là một người đặc thù nhất thế gian này, cũng là một người cao nhất!
Người đàn ông áo bào vẫn đang tự nói, không hề để ý đến khuôn mặt Châu Trạch đang giận dữ.
- Ha ha ha, nhưng sau này tôi vẫn tỉnh ngộ.
- Anh rất ích kỷ, thật sự, anh cũng quá tự đại, thật sự!
- Anh ích kỷ đến cực hạn, anh cũng tự đại đến cực điểm!
- Chỉ cần anh có một chút không ích kỷ như vậy, chỉ cần anh có một chút khoan dung như vậy, chỉ cần anh có một chút tôn trọng như vậy.
- Hai chúng ta.
- Cũng sẽ không đến mức đi đến như ngày hôm nay.
- Khôi phục và tích cóp từng tí một trong ba ngàn năm trước của anh.
- Tôi sẽ không khách khí.
- Cầm đi.
- Dù sao.
- Trong lịch sử các chó giữ nhà.
- Tôi là một người ưu tú nhất!
- Anh.
- Nên vui mừng.
- A không.
- Xin lỗi.
- Tôi nên đổi lại một giọng điệu.
- Đổi lại giọng điệu mà anh thích nhất.
- Cho chúng ta đấu lại một lần:
- Anh... nên... mừng... rỡ...
Châu Trạch cuối cùng đã rõ vì sao ngay từ lần đầu tiên mình đã thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ta.
Cho dù ở góc độ lập trường hay ở góc độ tình cảm hay ở góc độ ích lợi.
Vị trước mắt này.
Rõ ràng nên đứng đối diện với mình.
Hơn nữa còn ở mặt đối lập trực diện!
Đồng thời.
Lúc trước Châu Trạch nhìn bức tranh trong nhà đất của Mộc Thừa Ân đã dễ dàng đoán ra được.
Cũng cuối cùng được chứng thực.
Tên ngu ngốc cứng đầu thật sự đã từng bị vị trước mắt này hố.
Hơn nữa hố thật sự triệt để.
Vị này.
Đã cướp đi tích lũy ba ngàn năm ở chỗ tên ngu ngốc cứng đầu!
Hơn nữa.
Dường như còn hoàn thành ngăn cách với tên ngu ngốc cứng đầu.
Lấy phương thức sinh mệnh độc lập của mình có thể thoát khỏi thân phận “Chó giữ nhà”.
Mà Mộc Thừa Ân, rất có thể là đời sau của anh ta hoặc dưới cơ duyên xảo hợp mà từng nhận được một phần truyền thừa của anh ta.
Nhìn chung các đời chó giữ nhà.
Anh ta đúng là một người ưu tú nhất.
Lấy thân phận này, lấy bước khởi điểm này bước ra một con đường, cho dù Châu Trạch đứng ở mặt đối lập với anh ta, để tay lên ngực tự hỏi, cũng tràn đầy bội phục.
Đồng thời.
Châu Trạch cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận vấn đề trước kia vẫn luôn quấy nhiễu mình.
Đó chính là tên ngu ngốc cứng đầu ngã xuống lâu như vậy.
Trước bản thân mình rốt cuộc có bao nhiêu chó giữ nhà.
Doanh Câu cũng không biết tích lũy chữa thương khôi phục bao nhiêu thời gian.
Vì sao lại còn yếu kém như vậy?
Nếu chữa thương có hiệu quả kém như vậy, tiến độ chậm chạp như vậy.
Lấy tính khí của Doanh Câu.
Chắc đã sớm cắt cổ tự vẫn rồi.
Còn do dự cái rắm gì!
Cho dù ở địa ngục, nếu không phải có vương lục ngang hàng dưới cực kỳ phẫn nộ tự mình binh giải đưa mình vào trong miệng Doanh Câu vả lại giúp nó tiêu hóa, lại có lực lượng thu hoạch được do thân thể đời thứ nhất lúc trước thiêu đốt, vốn không quấy nổi ra phong vân gì.
Quân thấy không.
Ở trần gian trước kia.
Chỉ cần đụng tới người đi từ địa ngục lên.
Doanh Câu đều giả bộ “Không nói một lời” từ trong lòng sao?
Hiện giờ xem ra.
Cũng không phải phương thức khôi phục của Doanh Câu bị chậm.
Mà bị tuyệt tự từ giữa.
Giống như một con sóc vẫn luôn không ngừng thu thập quả thông, lại bị người trộm đi phần lớn, sau đó xem như, dĩ nhiên thiếu rồi.
Vừa trộm.
Chính là ba ngàn năm!
Châu Trạch có thể hiểu được vì sao Doanh Câu lại ngậm miệng không nói đến đoạn lịch sử đen tối này.
Đây thật sự.
Rất mất mặt.
Cũng không biết lấy tính khí của Doanh Câu, anh ta chịu được thời gian khó khăn này như thế nào, đoán chừng so sánh với bị mất đi tích lũy ba ngàn năm, đả kích do mặt mũi bị hao tổn mang đến còn có thể gây tổn thương lớn hơn.
Có một chuyện Châu Trạch có thể xác nhận.
Nếu về sau chờ Doanh Câu tỉnh lại.
Châu Trạch lấy chuyện này ra trêu chọc anh ta.
Doanh Câu rất có thể sẽ tức giận vài phút mổ bụng mang theo ông chủ Châu cùng đi chết!
Người đàn ông xoay người.
Đi xuống dưới.
Cầm lấy ly rượu trên bàn gỗ nhỏ kia.
Uống một hơi cạn sạch.
Phẩy tay áo.
Giống như định rời đi.
Sở dĩ anh ta xuất hiện ở đây.
Chỉ vì khoe khoang!
Thuần túy là khoe khoang.
Không mang theo một chút che giấu nào mà khoe ra.
Châu Trạch kinh ngạc phát hiện mình lại có thể hiểu được tâm tình của đối phương.
Đây là bùng nổ sau khi bị bóng ma của Doanh Câu áp chế lâu như vậy!
Đối với chó giữ nhà mà nói.
Dường như không có chuyện gì khiến tâm tình mình vui sướng hơn khiến Doanh Câu cam chịu nhìn mình tức giận.
Nhưng mà.
Khi người đàn ông đi đến dưới cùng vương tọa, đột nhiên dừng bước.
Anh quay đầu lại.
Nhìn Châu Trạch ngồi trên vương tọa.
Hơi kỳ quái lẩm bẩm:
- Sao cảm thấy, sảng khoái không mãnh liệt giống như trong tưởng tượng nhỉ?
Đúng vậy.
Vì sao cảm thấy.
Không đủ mãnh liệt?
Người đàn ông bắt đầu suy tư.
Nên thật mãnh liệt mới đúng.
Bản thân cuối cùng quay giáo đâm lại.
Vả lại trọng thương Doanh Câu.
Còn thoát khỏi ra đạt được tồn tại sinh mệnh chỉ thuộc về mình.
Thoạt nhìn dáng vẻ Doanh Câu rất tức giận.
Như vậy.
Bản thân nên thật HI thật HI thật HI chứ!
Nhưng vì sao lại không đủ HI nhỉ?
Bản thân rõ ràng ngày nhớ đêm mông màn này cuối cùng thực hiện?
Cảm giác này, giống như một chiếc kẹo cao su đã nhai rồi lại bị lấy ra tiếp tục nhai lại, hương vị nhạt đi nhiều lắm, không có khẩn trương kích thích và hưng phấn giống như lần đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận