Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 395: Giả dối, thực sự

Rạng sáng hơn bốn giờ, đã sắp đến lúc phòng sách đóng cửa. Tiểu loli ngồi phía sau quầy bar, cầm một quyển manga trong tay tùy ý lật sách.
Việc làm ăn thảm đạm, ngồi trơ cả đêm, ngay cả một vong hồn cũng không phát hiện. Cô ấy vốn muốn thừa dịp Châu Trạch trở về muộn, tự mình len lén kiếm chút thu nhập thêm, nhưng có vẻ phải làm việc không công rồi.
Lão đạo đã dẫn theo Hầu Tử lên trên đi nghỉ ngơi. Sau khi Deadpool dọn dẹp vệ sinh xong cũng trở lại gian phòng của mình. Thế nhưng Bạch Oanh Oanh vẫn đang ngồi trên sô pha, vừa chơi trò chơi trong điện thoại di động vừa thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa.
Đã giờ này rồi ông chủ còn chưa trở về, Oanh Oanh hơi bận tâm.
- Này, cương thi ngu xuẩn, chúng ta cũng lên tầng ngủ thôi!
Tiểu loli quay qua hô lên với Bạch Oanh Oanh.
Bạch Oanh Oanh lắc đầu, rất kiên quyết nói: - Ông chủ còn chưa trở lại, ngủ cái gì mà ngủ.
Tiểu loli hơi khổ não lắc đầu, nói: - Anh ta còn chưa trở về, nhưng tôi muốn ngủ.
- Tôi chỉ ngủ với ông chủ.
Tiểu loli như chịu thua giơ hai tay lên, được được được, tôi biết, bản loli chỉ có thể ngủ ké.
Nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, tiểu loli duỗi lưng. Lúc này, cô ấy mới nhìn rõ hình như bên ngoài cửa kính có dán gì đó. Đến gần xem thử, thì ra là một tấm poster lớn. Trên poster có một mã hai chiều, còn có một một người đàn ông giơ điện thoại di động lên, giả vờ kinh hỉ:
- Chuyên quản lý tài sản, ổn định an toàn, lãi suất dày, muốn quản lý tài sản, hãy chọn APP quản lý tài sản 'Kê Công Bảo!
- Này, ai dán vậy? - Tiểu loli hỏi Bạch Oanh Oanh.
- Lão đạo dán. Lão nói ban ngày có người đến quảng cáo, cho ba nghìn đồng tiền quảng cáo, để chúng ta dán poster này ở cửa tiệm một tháng, đã trả tiền công rồi. - Bạch Oanh Oanh trả lời.
- APP quản lý tài sản Kê Công Bảo? - Tiểu loli chắp miệng: - Đầu năm nay, cái gì cũng có bảo, Tiền Bảo, Oa Bảo, hiện tại lại tới Kê Công Bảo. Tôi hơi đói… Đúng rồi, ngày mai kêu lão Hứa nấu gà quay ăn đi.
Bạch Oanh Oanh trợn trắng mắt.
- Chúng ta vẫn nên xé poster này đi thôi. Dán cái đồ chơi nhỏ này lên thật mất mặt. - Tiểu loli đưa tay xé poster xuống.
- Nếu ngày mai người ta tới kiểm tra, chúng ta xé xuống thì phải bồi thường tiền cho người ta đó. - Bạch Oanh Oanh nhắc nhở.
- Bồi thường thì bồi thường, dù sao thì ông chủ cũng nghèo như vậy rồi, có nghèo hơn chút nữa cũng không có gì lớn.
- Tùy cô.
Nói thật, Bạch Oanh Oanh cũng không quá để ý tới ba nghìn đồng này.
Toàn bộ phòng đọc sách được bố cục rất kỳ quái, nhân viên trong phòng sách kẻ sau lại có tiền hơn kẻ trước, mà người nghèo nhất ngược lại là ông chủ.
- Xôn xao!
Poster bị tiểu loli xé xuống.
Vò thành một cục.
- Thật hoài niệm tháng ngày buôn bán trước đây.
- Trước đây cô làm công việc này à? - Bạch Oanh Oanh có chút tò mò nói.
- Cương thi ngu xuẩn, trước đây chị đây là người phụ nữ mạnh mẽ trong thương giới, có thủ đoạn thương nghiệp nào mà chị đây chưa thấy qua? Thật ra thứ này chỉ có thể xem là đồ chơi cấp rất thấp thôi.
- Ừm?
Bạch Oanh Oanh hăng hái hẳn.
Cô ấy có tiền.
Cô ấy có rất nhiều tiền.
Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất của cô ấy là, ngoại trừ mua nhà, Bạch Oanh Oanh không biết nên quản lý tài sản như thế nào, mấy vật bồi táng này đều là vật chết. Nói thật, Bạch Oanh Oanh cũng không có tình cảm gì với chúng, chi bằng biến thành tiền, sau đó tiền lại sinh tiền.
Bởi vì ông chủ thích tiền.
Cho nên bản năng khiến Bạch Oanh Oanh cảm thấy, tiền là một thứ rất tốt, cho dù cô ấy không ăn không uống cũng không cần dùng gì.
- Trước kia chị đây có thể biến đồ tốt thành kém, khiến một xí nghiệp vốn có thành tích tốt, tương lai tốt thành một xí nghiệp rác rưởi, là sâu hút máu có một đống nợ khó đòi, tương lai thảm đạm không thể thay đổi.
- Dù sao thì dựa vào đủ loại dư luận và tuyên truyền, lại làm một vài thứ đồ giả trông như thật, cấu kết với thương nghiệp quốc doanh.
- Nói cụ thể một chút.
- Có nói cô cũng không hiểu.
- Nói đi, nếu không cô đừng mong tôi ngủ với cô.
- ... ... - Tiểu loli.
- Cô thử so sánh đi, tôi lấy một viên kim cương thật tuyên truyền thành một viên đá trong hầm cầu, khiến đám người tranh giành viên đá trong hầm cầu khi trước cảm thấy đây chỉ là một thứ rác rưởi, tùy tiện bán giá rẻ cho tôi, sau đó đám người ấy còn phải rối rít cảm ơn tôi.
- Nhưng trên thực tế, kim cương vốn là kim cương, sau khi lau sạch vết dơ bẩn trên người nó, nó vẫn là kim cương. Lúc đầu chuyện tôi làm được nhất là mua kim cương với giá mua đá. Năm đó, tôi đã dùng cách này để chơi đùa rất nhiều người, trên cơ bản, mọi người đều bị tôi gài bẫy.
Về phần xí nghiệp nhà nước rác rưởi chân chính, có tên nào đầu có bệnh mới đi mua nó.
- A... - Bạch Oanh Oanh cái hiểu cái không gật đầu.
- Đây là công việc cao cấp, vì có đồ vật ở chỗ này, cô muốn làm, nhất định phải có thủ đoạn phong phú.
- Nhưng loại Kê Công Bảo này chỉ là công việc cấp thấp nhất, vì nó vốn không có đồ vật gì.
- Nó sẽ lừa cô, để cô cầm tiền đi đầu thư vào xí nghiệp nào đó, công thương nghiệp nào đó, hoặc cũng có thể là đội bóng nào đó, mà bọn họ sẽ cung cấp lợi ích cho mọi người, mọi người sẽ nhận được lãi suất cao hơn ngân hàng vài lần. Xin mọi người yên tâm đưa tiền cho tôi.
- A... ...
- Thật ra đây gần giống với âm mưu Bàng thị, một khi gặp phải sóng gió khi mọi người chen nhau đổi tiền mặt, bọn họ sẽ trực tiếp kết thúc. Trước đó, có lẽ sẽ có người kiếm được tiền, nhưng tiền bọn họ kiếm được chỉ là một số ít tiền cuối cùng mà thôi.
- Đây không phải ngu dốt sao?
- Thật ra kẻ ngu thật cũng không nhiều lắm, phần lớn người là giả ngu mà thôi.
Tiểu loli duỗi người.
- Quan trọng nhất vẫn phải xem cô đóng gói thế nào, đồ vật không tồn tại, đồ giả, cô cố sức pr, không ngừng đưa nó "lên kệ tuyên truyền", nó có thể biến thành đồ thật.
- Về phần liệu có người như vậy hay không, không sao cả.
- Chỉ cần mọi người đều tin tưởng rằng người này có tồn tại là được rồi.
- Về phần người này có tồn tại hay không.
- Không ai thực sự để ý tới.
- Hơi thâm ảo.
Bạch Oanh Oanh nâng má suy tư.
- Được rồi, chúng ta đi ngủ đi. - Tiểu loli nói: - Chờ Châu Trạch trở về, để anh ấy tự đi tắm rửa sạch sẽ rồi tiến vào ổ chăn của chúng ta là được rồi.
- Nhưng tôi vẫn muốn đợi ông chủ trở về.
Tiểu loli hít sâu một hơi, không ngờ bản thân mình vừa phí nhiều nước bọt vô ích như thế.
Chẳng qua.
Đúng lúc này.
Bên ngoài phòng đọc sách có một người đi tới. Người kia mặc âu phục, trong tay còn mang theo một cặp công văn.
Ngay từ đầu, tiểu loli còn tưởng rằng tên luật sư thích khoe mẽ kia trở lại rồi, bởi vì vị kia cũng thường mặc âu phục. Kết quả sau khi cô ấy liếc mắt nhìn, lại phát hiện không đúng.
Hà!
Đến làm ăn!
Cửa bị đối phương đẩy ra, đối phương tràn đầy tự tin đi đến.
Được rồi.
Cô ấy đã gặp không ít vong hồn vào phòng đọc sách, đủ loại màu sắc hình dạng trạng thái, nhưng loại vẻ mặt hưng phấn tự tin tràn trề này, vẫn là lần đầu tiên.
- Tôi đi chuẩn bị đồ ăn.
Bạch Oanh Oanh đứng dậy, đi chuẩn bị mấy món ăn nguội. Trước khi tiễn người lên đường phải khoản đãi người ta một chút, đây là phục vụ phòng đọc sách tự sáng tạo ra để tăng giá trị tài sản.
- Anh qua đây!
Tiểu loli chỉ chỉ người đàn ông mặc âu phục, sau đó chỉ chỉ phòng.
Người đàn ông mặc âu phục theo tiểu loli vào phòng.
Bạch Oanh Oanh bưng mấy món ăn nguội qua, lại rót một ly rượu Thiệu Hưng.
Người đàn ông mặc âu phục ăn uống vô cùng ngon lành.
Chờ anh ta ăn cơm xong là có thể đưa lên đường.
Tiểu loli ngáp một cái.
- Cô muốn phát tài không? - Bỗng nhiên người đàn ông cúi đầu nhìn tiểu loli và Bạch Oanh Oanh.
- Muốn, muốn, anh đặt phía dưới ghế nhiều tiền âm phủ một chút, thế là chúng tôi đã đủ hài lòng rồi. - Tiểu loli trả lời.
- Không không không, tiền âm phủ thì tính là gì, tôi có thể lấy vàng ròng bạc trắng cho mấy người!
Nói xong.
Người đàn ông mở cặp công văn của mình ra, lấy ra một chồng văn kiện từ bên trong.
- Đây là nghiệp vụ của công ty chúng tôi, chuyên quản lý tài sản, lợi nhuận cực cao. Công ty chúng tôi đầu tư vào rất nhiều xí nghiệp nằm top 500 xí nghiệp mạnh nhất, bảo đảm không lỗ!
Tiểu loli thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Nhân viên này phải chuyên nghiệp tới cỡ nào.
Cho dù chết rồi.
Cũng vẫn không quên kéo mối làm ăn cho công ty mình, chỉ riêng điểm này, ông chủ phải cho anh ta nhiều tiền an ủi chăm sóc hơn mới được.
Bạch Oanh Oanh tiếp nhận hợp đồng nhìn qua, tiểu loli cũng đưa đầu tới nhìn thử, cô ấy phát hiện trong hợp đồng này còn khoa trương hơn, bá đạo hơn cả quảng cáo APP quản lý tài sản trên poster kia.
Trong poster dán ngoài cửa, hằng năm chỉ có lãi suất 10%, nhưng trong này đã lên tới gần 40%.
- Áp Bảo? - Tiểu loli nhìn lướt qua tên bình đài, nói: - Hôm nay tôi vừa xem tin tức, không phải bình đài này đã bị chen lấn đổi tiền mặt tới nổ tung rồi sao? Bình đài này đã xong đời rồi, ngay cả Website cũng sụp rồi, người đòi nợ tập trung trước sân vận động Hoàng Long.
- Nói mò, làm sao có thể? Tôi là phó quản lý nghiệp vụ của Áp Bảo, tôi có lòng tin rất cao với thực lực ổn định về nghiệp vụ của công ty chúng tôi.
- Vậy sao anh không kêu cha mẹ anh bỏ tiền ra, có chỗ tốt lại đưa cho người ngoài làm gì? - Tiểu loli hỏi ngược lại.
- Đầu tư mà, tiền của tôi, tiền của cha mẹ tôi, ngay cả nhà cũng đã được đầu tư. Tiền của cha mẹ bạn gái tôi cũng tham gia đầu tư, rất nhiều bạn bè thân thích của tôi đều bị tôi khuyên bỏ tiền đầu tư vào.
Tiểu loli sửng sốt.
Câu trả lời này.
Cô ấy không biết nên đáp lại như thế nào.
- Nhưng hẳn đây là đồ giả nhỉ? - Bạch Oanh Oanh nói, trước đây cô ấy đã từng được tiểu loli phổ cập khoa học.
- Thực, nhất định là thực, hiện tại tình huống chen nhau đổi tiền mặt chỉ là tạm thời, nếu mấy người đầu tư ngay lúc này, tương lai chắc chắn có thể kiếm lớn!
- Tôi lấy mệnh đảm bảo!
- Anh đã mất mạng rồi còn bảo cái rắm.
Tiểu loli phủi tay, thúc giục nói:
- Được rồi được rồi, đừng quảng cáo nữa, nên lên đường đi.
Nói xong.
Tiểu loli đứng lên.
Hé miệng.
Đầu lưỡi dài mê người, tràn đầy sức sống lại dài ra.
- Không phải, các người phải nghe tôi, mua đi, tranh thủ thời gian bỏ tiền đầu tư vào, thực sự, nhất định có thể kiếm.
Vậy mà trước khi đi lên đường hoàng tuyền, tên nghiệp vụ viên này còn tận hết sức lực mà chào hàng.
- Chúng tôi không có tiền mua đâu, anh xem, cái phòng đọc sách này không kiếm được tiền, ông chủ luôn phải bồi thường tiền kinh doanh. - Bạch Oanh Oanh dang tay ra, nói: - Anh gấp gáp muốn chúng tôi đi mua vậy để làm gì?
Người sắp chết chỉ nói lời thiện?
Hình như cũng không đúng.
- Âm ti hữu tự... ... Hoàng tuyền nhưng độ... ...
Bên cạnh.
Nhạc nền chuyên dụng của tiểu loli vang lên.
Cửa Địa Ngục.
Mở cho anh rồi...
Người đàn ông mặc âu phục rất tịch mịch bị nắm vào bên trong. Anh ta không có biện pháp giãy giụa, đến lúc này, anh ta chỉ có thể bị động để tiểu loli mạnh mẽ túm mình vào, căn bản là giãy giụa cũng không có tác dụng.
Anh ta hơi bi thương, cũng hơi không cam lòng, đồng thời, anh ta càng cảm thấy thất lạc bàng hoàng vạn phần.
Đồng thời.
Lẩm bẩm:
- Các người không bỏ tiền vào, sao tiền của cha mẹ tôi và cha mẹ bạn gái tôi có thể rút ra được... ...
Phải có người... ...
Xoay vòng... ...
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận