Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1125: Vô sỉ (1)

Lão đạo lập tức khoát tay cự tuyệt:
- Lớn tuổi rồi, không uống nổi đồ đắt tiền như vậy.
Lớn tuổi rồi, không chịu được sỏi thận sỏi mật gì đó đâu…
Luật sư An không nghi ngờ gì, tiếp tục uống cà phê của mình.
Châu Trạch vừa mới tắm xong, từ trên lầu đi xuống, trên người mặc một bộ quần áo ngủ dài màu đen, ánh mắt của luật sư An lén nhìn nhãn hiệu một chút, chậc chậc lưỡi.
Nghèo.
Thì có làm sao chứ?
Có một nữ cương thi chịu tiêu tiền cho bạn như vậy, bạn còn sợ nghèo nữa sao?
Châu Trạch ngồi xuống ghế sô pha.
Nâng ly trà lên, uống một ngụm.
Anh đang suy nghĩ chuyện mà Hứa Thanh Lãng đã nói trước đó, lão Hứa cảm ứng được khí tức của sư phụ của cậu ta, chẳng qua là lần này khác với trước đây, lần này không phải là đối phương tìm tới cửa nữa, cũng không thể nào nhanh như vậy được, mà là thông qua hạt châu màu đen kia, lão Hứa xác định ngược lại vị trí của sư phụ cậu ta.
Có khả năng, hiện tại, sư phụ của cậu ta còn chưa phải là sư phụ của cậu ta, còn cụ thể hiện tại đang là thứ gì, chuyện này vẫn chưa thể biết được.
Ngược lại lão đầu kia cực kì thần bí, dường như Thiết hàm hàm có biết được một chút về tình huống của lão đầu đó, Giải Trãi cũng biết một chút gì đó, nhưng đó là bởi vì bọn họ đứng ở vị trí cao, bây giờ đầu óc của ông chủ Châu đang rất mơ hồ.
Ngả lưng dựa vào trên ghế sô pha, nhìn vào lão đạo và Hầu Tử đang ở trước mặt mình, bỗng nhiên Châu Trạch chợt có linh cảm hỏi:
- Bên cạnh mỗi một Thái Sơn Phủ Quân các đời đều có một con khỉ sao?
Châu Trạch nhớ lại người đàn ông trung niên mặc áo bào màu trắng đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mộng và ảo giác của mình kia, cùng với cái con vượn Bàn Sơn rõ ràng vô cùng ngoan ngoãn không mang theo chút lệ khí nào kia.
Lúc này.
Nhìn thấy lão đạo và tiểu hầu tử ở trước mặt, thật là có chút thổn thức.
Con vượn Bàn Sơn đó, vào kiếp trước, sau khi anh giết con khỉ nhỏ, nó đã chủ động tìm tới anh, xin anh ngồi xổm ở bên cạnh ăn “Nghệ thuật nấu nướng lương tâm”.
Nhưng lại hại anh bị hành hạ hồi lâu mới mở được đầu óc ra, thế nhưng ở bên trong những hình ảnh kia, con khỉ đó ở trước mặt Phủ Quân thế mà lại cực kì ngoan ngoãn và khép nép, ở đâu ra mà có chút bá đạo nào của yêu hầu trời sinh chứ?
Luật sư An cười một tiếng, nói:
- Coi là vậy đi, bắt đầu từ đời đầu tiên, cho đến đời Phủ Quân cuối cùng, bên cạnh Phủ Quân mỗi đời, đều có một con yêu hầu, có thể phẩm chất giống loài khác nhau, nhưng đều là yêu thú cực kỳ kinh khủng.
- Nghe nói, vị Phủ Quân cuối cùng, cũng chính là vị Thái Sơn Phủ Quân đã mất tích kia, ở bên cạnh ông ấy chính là một con vượn Bàn Sơn, mà ở bên cạnh Đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân, chính là một con Tử Kim Thần Hầu.
- Chẳng qua là, con Tử Kim Thần Hầu kia, ban đầu, lúc làm bạn ở bên cạnh Đệ nhất Phủ Quân trấn áp thời đại hỗn loạn của địa ngục, bởi vì bị thương quá nghiêm trọng, mặc dù cuối cùng vẫn không chết, nhưng thật ra, bộ lông trên người đều bị Ô Trọc Chi Khí ô nhiễm làm biến thành màu đen.
Nói tới đây.
Luật sư An bỗng nhiên tỉnh ngộ lại.
Chẳng lẽ ông chủ, cũng đã phát hiện lão đạo không bình thường?
Ngay sau đó.
Luật sư An lại trở về như bình thường, đúng rồi, anh ta cũng đã nhìn ra, ông chủ có thể nhìn ra được cũng không có gì quá kỳ quái.
Châu Trạch không tiếp tục trò chuyện trò chuyện sâu hơn về vấn đề này, mà là cầm lấy một tờ báo, trùm lên trên mặt mình.
Cũng qua mười hai giờ trưa rồi.
Anh dự định nghỉ ngơi một lúc.
Hôm nay không còn nắng để phơi nữa.
Không đủ hương vị.
Thấy vậy.
Luật sư An cũng không quấy rầy nữa rồi, đứng dậy, đi lên lầu trở về phòng của mình.

Bên trong vườn rau xanh ở cách vách.
Hứa Thanh Lãng đứng đối diện với một đóa Bá Vương Hoa, bên trong đóa hoa cũng không có ẩn giấu tiên tử gì đó, mà là một đứa trẻ sơ sinh cả người dán đầy bùa.
- Thực sự không suy nghĩ thử một chút? Ngoại trừ việc thả anh ra, những chuyện còn lại tôi đều có thể thỏa mãn yêu cầu của anh.
Hứa Thanh Lãng nói với đứa trẻ sơ sinh.
Từ lần đầu tiên sư phụ cậu ta trở về, lần đó thiếu chút nữa đã làm cho lão Hứa chết ngạt trong thùng tắm, ở một phương diện khác, Hứa Thanh Lãng đã xảy ra một chút thay đổi.
Cậu ta bắt đầu chủ động tìm kiếm sức mạnh.
Ví dụ như pháp trận, ví dụ như vẽ bùa, như lần lúc trước cậu ta thông qua găng tay trắng của Hải Thần phong ấn một bộ phận của Hải Thần ở bên trong cơ thể mình.
Đoạn thời gian trước, tiểu Hầu Tử vẫn luôn bị Hứa Thanh Lãng dụ dỗ chơi chung, mục đích cũng chỉ là muốn tiểu Hầu Tử thả Hắc Miêu ở bên trong sách âm dương ra, trao đổi một vài chuyện gì đó trên phương diện trận pháp, quả thật cực kì hữu ích.
Vẻ ngoài của lão Hứa vẫn đẹp như vậy.
Nhưng cậu ta đã không còn là anh chàng mở một tiệm mì nhỏ, mỗi ngày làm một vài đơn giao hàng mang đi, sau đó lại ăn không ngồi rồi chán chường ở đó như trước đó nữa rồi.
Mà trước mắt.
Cậu ta đã vừa mắt năng lực của Canh Thần.
Cái loại kỹ năng thao túng con rối như thế này, rất khiến cho Hứa Thanh Lãng phát thèm.
Tuy nói hiện tại còn chưa biết được rốt cuộc sư phụ của Hứa Thanh Lãng là thứ gì, nhưng chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường, không nói đến những thứ khác, ánh mắt vẫn phải có.
Lúc trước ông ta có thể vừa ý với thiên phú Hứa Thanh Lãng, thu làm học trò, thậm chí vì lợi ích của học trò, không tiếc giết cả nhà học trò đi.
Phương pháp rất cực đoan rất biến thái, nhưng từ đó có thể làm nổi bật lên một chuyện, lão Hứa thật sự có tiềm lực khiến người ta kinh ngạc trên phương diện huyền tu nhất đạo.
Đã từng là nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, lần đầu tiền tiểu loli tới Huyền Môn, đi tới quán mì ở bên cạnh, há miệng, nhả đầu lưỡi ra.
Phong cách và giọng điệu cực kì mạnh mẽ mà nói:
- Âm Ti có thứ tự, Hoàng Tuyền nhưng độ...
Khi đó Hứa Thanh Lãng chỉ có thể quỳ dưới đất, trong lòng tràn đầy không cam lòng nhìn vong hồn của cha mẹ mình bị cưỡng ép đưa vào địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận