Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 547: Lão Tôn ta thật sợ! (2)

Dù sao thì nếu vị kia không dọn dẹp sạch sẽ phụ cận đã trở về, chắc chắn anh ta sẽ còn phải trở ra một lần nữa, nếu anh ta không ra, Châu Trạch lại đang trong trạng thái suy yếu, hai người nhất định sẽ cùng tiêu đời.
Châu Trạch lại nhìn thiếu nữ đen.
Trong lòng thầm nói lần này doanh câu làm rất tốt.
Biết thiếu nữ đen này hữu dụng nên giữ cô ta lại cho mình.
Không khỏi.
Châu Trạch cảm nhận được cảm giác ấm áp đến từ nội tâm.
Ừm.
Quả thật có thể nói là bản thân mình tự sưởi ấm bản thân mình.
Ông chủ Châu không biết là.
Trong lúc anh hôn mê thì.
Doanh câu khống chế thân thể.
Vốn muốn trực tiếp giết chết cô gái đen.
Nhưng một khắc này.
Anh ta trực tiếp "đau lòng đến không thể thở nổi".
Thật ra, sau đó doanh câu còn muốn trực tiếp moi tim, chơi trò kéo co.
Mà ông chủ Châu đang hôn mê không hề có phản ứng gì.
Nếu không phải hòa thượng chốc đầu có sinh mệnh lực ngoan cường, liên tục vài lần điên cuồng nhảy lên lôi kéo cừu hận và lực chú ý của anh ta.
Thậm chí không tiếc mở ra một cái "không môn".
Kích phát nhiệt huyết trong cơ thể doanh câu.
Có thể doanh câu đã chơi trò kéo co với bản thân mình rất lâu, rất lâu.
Cũng giống như Chu Bá Thông chơi trò vật lộn với cái bóng trên mặt đất vậy.
Chỉ có điều, doanh câu chơi đùa càng thêm máu tanh hơn.
- Dìu tôi đứng lên!
- Tốt.
Châu Trạch chống tay Bạch Oanh Oanh muốn đứng lên.
Mà lúc này, Bạch Oanh Oanh cũng đang trong trạng thái thoát lực.
Mới vừa rồi, thân thể ông chủ Châu bị doanh câu lấy ra chơi "toàn tức đầu ảnh".
Vốn muốn đi thẳng vào vấn đề, cứng rắn đối chọi với Phật, cho nên lúc ấy doanh câu không hề bảo tồn thể lực.
Cũng bởi vậy.
Chủ tớ hai người mới vừa dìu nhau muốn đứng lên.
Còn chưa đứng vững.
Đã lại cùng nhau ngã về phía sau.
Lăn thành một đoàn.
- Ông chủ, Oanh Oanh không còn khí lực.
Oanh Oanh thở gấp, từng ngụm từng ngụm lớn.
Ngày hôm nay cô ấy đã tiêu hao quá độ.
Đáng giận nhất là.
Cô ấy còn bị tên xấu xa kia đâm rách bàn tay!
Có trời mới biết đám mỹ phẩm dưỡng da kia hay cao trừ sẹo có hiệu quá gì với làn da cương thi hay không.
Tay mình sẽ không lưu lại vết sẹo đấy chứ?
- Vậy thì nằm đi, tôi cũng không còn khí lực, đúng rồi, di động.
Châu Trạch đưa thay sờ sờ túi của mình.
Di động còn đang ở đây.
Mặc dù màn hình hơi vỡ một chút, nhưng còn có thể dùng.
Vậy mà.
Sau khi ;ấy điện thoại di động ra, mở màn hình sáng lên, Châu Trạch chợt phát hiện.
Lại có thể vẫn không có tín hiệu!
Di động không hỏng.
Thao tác cũng bình thường.
Đây là iPhone XS Max Oanh Oanh cố tình mua cho mình lúc trước.
- Tại sao vẫn không có tín hiệu?
Châu Trạch có chút buồn bực.
- Kết giới còn chưa bị phá vỡ sao?
- Đã bị phá rồi, nhưng mới vừa rồi tràng diện quá lớn, đoán chừng đã đảo loạn tất cả từ trường chung quanh đây.
Thiếu nữ đen trực tiếp trả lời.
Cô ta đã nhận mệnh.
Cũng biết phải chủ động trả lời vấn đề.
- Quên đi, tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này một hồi đi.
Châu Trạch cũng không định làm gì.
Cùng lắm thì lấy đất làm giường lấy trời làm chăn.
Bản thân mình trực tiếp ôm Oanh Oanh ngủ.
Sau đó.
Một màn khiến thiếu nữ đen cảm thấy khó tin xuất hiện.
Đang đêm đang hôm.
Trên đường lớn.
Một nam một nữ chủ tớ hai người.
Lại có thể thực sự dựa chung một chỗ, nằm trên đường cái.
Bắt đầu.
Ngủ!
... ... ...
- Đã mua vé xe xong rồi sao?
Cảnh sát Trần bưng ly cà phê trước mặt lên, uống một ngụm.
- Mua xong rồi, Từ Châu đến Thông Thành không có tàu G và tàu D, nếu ngồi tàu K (1) thì thời gian hơi lâu một chút. - Trương Yến Phong trả lời.
(1) Tàu G là tàu con thoi của Trung Quốc – đây là loại tàu chạy nhanh nhất với vận tốc tối đa 300 km/h. Vé tàu loại này thường đắt nhất.
Tàu D là tàu chạy nhanh thứ hai ở Trung Quốc với vận tốc tối đa 250 km/h. Tàu D chỉ dừng ở các thành phố lớn và đôi khi còn chạy không điểm dừng.
Tàu K là loại tàu chạy chậm nhất và lâu đời nhất ở Trung Quốc, cũng có nhiều điểm dừng nhất. Loại tàu này có cả ghế cứng và ghế mềm cũng như giường cứng và giường mềm.
Trên thực tế, Thông Thành cũng chỉ mới thông tàu D hai năm trước, còn rất ít tuyến đường, hiện nay còn chưa có tàu G. Lúc trước, trong một đoạn thời gian rất dài, khắp nơi trên toàn quốc đều đang bừng bừng khí thế kiến tạo trạm tàu G, trạm tàu D thì, từ Thông Thành đi về hướng bắc mãi cho đến Hoài An vẫn chỉ có loại xe lửa màu xanh này đang vận hành.
Đêm nay tụ lại, tiếp đó sẽ phân tán, vụ án đã kết thúc, đương nhiên tổ chuyên án liên hợp cũng phải giải tán, mọi người ai về nhà nấy.
Thật ra Trương Yến Phong không mua vé xe, chạng vạng tối ông chủ có gọi điện thoại, nói rằng chuyện được tiến hành rất thuận lợi, còn hỏi mình có muốn tới ăn thịt chó chung không, nhưng anh ta cự tuyệt.
Chờ buổi sáng ngày mai, anh ta sẽ đi tìm mấy người ông chủ, sau đó cùng bọn họ đi tìm tiểu loli.
Bất kể thế nào, mình cũng là một phần tử của phòng sách, là một trong những quỷ sai, dù sao cũng phải xuất một phần lực lượng của mình.
- Cô muốn quay về Nam Kinh sao? - Trương Yến Phong hỏi.
- Ừm.
Cảnh sát Trần gật đầu.
Sau đó.
Chính là tẻ ngắt.
Cảnh sát Trần không muốn nói bất kỳ câu gì.
Trương Yến Phong cũng không biết nên nói gì.
Lúng túng liền lúng túng đi.
So với lúng túng, lúng túng hơn thật ra chính là dùng phương thức lúng túng hơn để phá loại lúng túng này.
Cũng may.
Điện thoại của Trương Yến Phong vang lên.
Nhận điện thoại.
- Alo.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... C-K-Í-T..T...T... Xèo xèo xèo xèo... C-K-Í-T..T...T...
Hầu Tử?
- Mày nói cái gì, nói chậm một chút.
Trương Yến Phong vừa tiếp điện thoại vừa cười cười với cảnh sát Trần ngồi trước mặt mình.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... C-K-Í-T..T...T... Xèo xèo xèo xèo... C-K-Í-T..T...T...
- Ah, như vậy sao, mày lặp lại lần nữa đi, hình như tín hiệu chỗ tao hơi không tốt, tao đang ở trong quán cà phê.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... C-K-Í-T..T...T... Xèo xèo xèo xèo... C-K-Í-T..T...T...
Trương Yến Phong cắn môi.
Thật sự không hiểu.
- Cái kia, bên cạnh có người có thể nghe không... ...
Trương Yến Phong cảm thấy mình đã hỏi một câu quá nhảm, nếu như bên cạnh tiểu Hầu Tử có ông chủ hoặc mấy người lão đạo ở, sao có thể để một con khỉ gọi điện thoại cho mình?
- Có thể gửi tin nhắn qua đây không?
Hầu Tử biết nhắn tin đúng không?
Mình nhớ rõ con khỉ này còn lên web đặt taxi.
Còn có thể mở livestream.
Hẳn là.
Biết chữ đi?
- Xèo xèo xèo xèo xèo xèo!
Đầu Trương Yến Phong lớn như cái đấu.
Đây thật sự là nước đổ đầu vịt.
Mà lúc này.
Trương Yến Phong mới phát hiện dãy số điện báo nhắc nhở hơi đặc thù.
Này.
Đây là điện thoại được gọi từ buồng điện thoại công cộng!
Này sao gửi tin nhắn được?
- Là có người đùa dai sao?
Cảnh sát Trần mở miệng nói.
- Ừm, cái gì?
- Đùa dai đó.
Cảnh sát Trần đặt ly cà phê trong tay xuống.
- Đùa dai, ha ha, không phải, đây là một người bạn hầu... cháu trai của tôi.
- Ha ha, dường như người bạn kia còn rất thông minh.
- Ừm?
- Điện thoại của anh bị rò âm, tôi mới vừa nghe được một chút.
- Nghe được một chút?
- Ừm.
- Cô nghe hiểu?
- Nghe hiểu một chút.
Trương Yến Phong sửng sốt.
Trâu bò như thế sao.
Cho nên làm một cảnh sát hình sự ưu tú còn phải học được Thú ngữ?
- Nó đang nói mật mã Morse.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Đột nhiên Trương Yến Phong cảm thấy trí thông minh của mình bị nghiền ép.
Đầu tiên là bị nữ quan cảnh sát trước mặt nghiền ép.
Sau đó lại bị một con Hầu Tử ngay cả mật mã Morse cũng biết dùng nghiền ép thêm một lần nữa.
- Mở loa ngoài đi, tôi phiên dịch giúp anh, rất thú vị, coi như chơi một trò chơi nhỏ trước khi đi ngủ đi.
Cảnh sát Trần nói xong lại lấy một cây bút máy và một quyển vở nhỏ từ trong túi ra, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Ách, tốt.
Trương Yến Phong do dự một chút, vẫn đồng ý.
Nếu đã đến mức Hầu Tử phải gửi mật mã Morse cho mình.
Hẳn bên phía ông chủ đã xảy ra chuyện rồi.
- Anh tiếp tục gọi... gửi mật mã nữa đi, tôi đang nghe.
Trương Yến Phong mở loa ngoài.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... ... ... ...
Đại khái mười lăm phút sau.
Cảnh sát Trần xé một trang giấy xuống.
Đưa cho Trương Yến Phong.
- Là một địa chỉ, còn có mấy lời tự thuật rất kỳ quái, hình dung phương vị của địa chỉ này.
Trương Yến Phong cầm giấy nhìn một chút.
- Buồng điện thoại.
- Ánh trăng ở phía tây.
- Dòng sông ở phía đông.
- Cẩu tử ở phía sau.
- Kiến thiết đường.
Đây thật phương thức xác định vị trí từ thị giác của Hầu Tử.
Nếu bạn muốn để Hầu Tử giải thích cụ thể cho bạn rằng nên tìm con đường này ở chỗ giao nào và vân vân, hơi khó, đoán chừng kiến thiết đường là bảng hiệu nào đó Hầu Tử vừa nhìn thấy.
- Tôi phải đi ngay. - Trương Yến Phong thu dọn đồ đạc đứng dậy.
- Cần tôi đi cùng anh không? - Cảnh sát Trần hỏi.
- Không cần, cô nghỉ ngơi đi, bận rộn lâu như vậy, cô cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Trương Yến Phong vô cùng lo lắng mà đi ra ngoài.
Mượn tạm xe của phân cục bản xứ Từ Châu đang đậu ở cửa quán café.
Trương Yến Phong lên xe, sau đó trực tiếp lái xe về phía kiến thiết đường.
Có mấy danh từ phương vị, có lẽ sẽ không quá khó tìm.
Chỉ là mấy từ "cẩu tử phía sau" này có ý gì?
"Cửa hàng thú cưng? Không đúng, là... quán thịt chó!
Trương Yến Phong nhớ ra rồi.
Lúc trước ông chủ đã gọi điện thoại nói với anh ta bọn họ muốn đi ăn thịt chó.
Trên kiến thiết đường có tiệm thịt chó đúng không.
Như vậy cũng dễ tìm.
Trương Yến Phong đi rồi.
Cảnh sát Trần không động, vẫn đang tiếp tục ngồi trên vị trí lúc trước, chẳng qua cô ấy dặn phục vụ pha thêm một ly cà phê nữa, còn căn dặn phải nóng một chút.
Sau đó cô ấy bưng ly cà phê nóng bỏng lên.
Rất thích ý nhanh chóng uống từng ngụm từng ngụm.
Ở trước mặt cô ấy, trên quyển vở nhỏ.
Thật ra còn ghi chép một câu, ở tờ thứ hai.
Cô ấy không xé tờ thứ hai này xuống cho Trương Yến Phong.
Mà nội dung được phiên dịch ra trên tờ giấy này, thêm chút liên tưởng và nghệ thuật trau chuốt để nó được lưu loát hơn.
Ý đại khái là:
- Nhanh tới.
- Hầu Tử tôi rất sợ.
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận