Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1490: Vậy thì chôn đi (2)

- Được rồi được rồi, tôi là người ngoài nghề, không cần phải biết chi tiết cụ thể.
Thiếu niên im lặng, có chút tiếc nuối khi không thể nào chia sẻ chuyện tâm đắc của mình, giống như là kiểu người bạn trai lập trình viên luôn muốn chia sẻ những chuyện lý thú khi viết code của anh ta với bạn gái, nhưng lúc đó bạn gái của anh ta lại luôn không cảm kích vậy.
Ngay sau đó.
Thiếu niên đi tới bên cạnh Châu Trạch.
Nghiêm túc nói:
- Tôi phải đi.
- Không tiễn.
- Thật ra thì, hiệu quả của phân bón này vẫn kém rất nhiều, bởi vì bọn họ chẳng chỉ có chút quan hệ với tiên mà thôi, nhưng đã đủ cho gốc thực vật kia phát triển thêm một tầng nữa rồi.
- Vị tiên sinh kia là một thiên tài, thực sự đấy.
Người thiếu niên nói chính là Deadpool, xem ra hai người này đúng là tinh tinh tương thích*.
(*chỉ những người có tính cách, cảnh ngộ tương đồng thì thường đồng tình, hỗ trợ cho nhau)
Lúc trước mà một vị linh mục Nhật Bản, cơ duyên xảo hợp, sau khi trải qua thất bại, lại ngoài ý muốn lại khai sáng một tài năng về khoa học kỹ thuật khác, không thể không nói, thật sự là tạo hóa trêu ngươi rồi.
- Anh ta có vợ rồi. - Châu Trạch nói.
Thiếu niên gật đầu một cái, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Rất nhiều người tài ra đời, tôi cảm giác bản thân đã già.
- Châu tiên sinh, ông chủ Châu, Châu đại nhân.
Thiếu niên trịnh trọng ôm quyền với Châu Trạch, do dự một chút, vẫn quỳ một gối xuống, thành khẩn nói:
- Tôi cảm thấy tôi nên quỳ thì tốt hơn một chút, ngược lại sau này khi ngài cho tôi trang viên, tôi cũng phải lạy tạ như vậy.
Ông chủ Châu từ chối cho ý kiến.
- Đi đây.
- Đi thong thả.
- Bộ nhục thân này, làm phiền mọi người bảo quản giúp tôi một chút, lần sau đến liền trực tiếp dùng cái này luôn, tỉnh lại sẽ tìm.
Nói xong.
Địa Ngục Chi Môn được mở ra, chẳng qua là lần này, khung của Địa Ngục Chi Môn là màu đỏ, ý chỉ đây là lối đi đặc thù, chỉ có những phán quan tuần sứ hoàn dương đi lên chấp nhận nhiệm vụ lần này mới có thể sử dụng được, cổng lớn âm dương thực sự, thật ra thì vẫn còn đang bị khóa lại.
Thiếu niên đi rồi.
Thân thể của cậu ta trực tiếp ngã xuống đất.
Vị trí đầu đập vào ranh giới ở giữa bậc thang,
“Lộp bộp” một tiếng.
Lõm xuống rồi một cái hố lớn.
Dịch não không quá tươi cũng đang từ từ tràn ra ngoài.
Nói thật, lấy kinh nghiệm từng chữa bệnh nhiều năm như vậy của ông chủ Châu mà xem, một cú ngã nhào mà có thể ngã đến ra được kết quả như vậy, cũng thật là hiếm thấy.
Có lẽ bản thân bộ thân thể này trước khi bị trưng dụng cũng đã rất giòn rồi đi.
Ông chủ Châu nhíu mày một cái, căn cứ vào nguyên tác không lãng phí, vẫn là gọi cô gái da đen đi ra để cho cô ta sắp xếp ổn thỏa cho bộ thân thể này trước đi.
Phân bón đã làm xong, cũng không thể nào chạm một cái là thành được, phải hai tháng sau mới có thể nhìn thấy hiệu quả thực sự.
Ông chủ Châu cũng không hy vọng xa vời là có thể trực tiếp trồng được dưa hấu*, thật ra thì cho dù có thể tăng sản lượng của đậu phộng lên tới như củ khoai tây nhỏ, ông chủ Châu cũng đã có thể coi như đủ hài lòng rồi.
Đến lúc đó, khi anh không có chuyện gì làm thì cũng có thể cầm một củ khoai tây đi trêu chọc Thiết hàm hàm, suy nghĩ một chút thôi cũng thấy thật thú vị rồi.
Trở lại tiệm sách, dưới sự phục vụ của Oanh Oanh, đi tắm trước.
Châu Trạch ngáp một cái, nói một tiếng rằng anh không ăn cơm tối, liền đi lên lầu.
Một ngày phong phú bận rộn.
Dường như cứ vậy mà trôi qua.
Nhưng ngay vào thời điểm vừa mới vào đêm.
Lúc mọi người trong tiệm sách bên này đang cùng nhau ăn cơm tối.
Trên quầy của tiệm thuốc ở bên cạnh.
Phương Phương đang gọi video trong thời gian được phép đã định trước với chồng của mình.
Trên đường lớn bên ngoài Nam phố, người đi đường quần áo càng ngày càng ít đang không ngừng qua lại trên đường.
Mà trong phòng bệnh bên trong tiệm thuốc.
Bóng dáng của một lão già đen như mực.
Lại lần nữa xuất hiện ở trên vách tường.
Mang theo cảm giác không khí quỷ mị, lại bắt đầu quá trình di động từ cửa phòng bệnh đi về phía giường của Câu Tân.
Nhưng lần này.
Khánh trực tiếp ngồi bật dậy từ trên giường.
Đồng thời trầm giọng nói:
- Lương, Hữu.
Hai đứa trẻ con còn lại cũng cùng ngồi dậy.
Giống như là đã phát hiện điểm khác thường.
Bóng dáng lão già ở trên vách tường hơi kinh ngạc mà ngưng bước tiến của mình.
Cơ thể của Khánh trôi nổi lơ lửng lên.
Cơ thể của hai người bạn nằm ở bên cạnh cũng đồng thời lơ lửng lên.
Một tấm lưới màu tím.
Từ từ hạ xuống.
Sau một năm nằm ở trên giường bệnh.
Ba đại lão còn sống của đội chấp pháp, rốt cuộc lại lần nữa lộ ra sự hung ác của bản thân bọn họ.
Nếu đã đầu hàng rồi.
Đương nhiên cũng phải cống hiến ra một đầu danh trạng!
Một tiếng nổ.
Phá vỡ sự tĩnh lặng của mùa hè.
- Ầm!

Hàng năm, ở các nơi trên toàn thế giới đều có người bị sét đánh chết, số lượng thực sự không phải số ít.
Cho dù là đến hiện tại, sau khi có một vài địa phương phát sinh sự kiện có người bị sét đánh chết, mọi người sẽ còn theo thói quen đi tìm nguyên nhân mà người đó bị đánh chết.
Cho dù là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kẻ mà lúc trước đã từng làm, đều bị bọn họ cưỡng ép khuếch đại nhiều lần, cung cấp tính hợp pháp cho sự hưởng thụ “lôi đình” của bọn họ.
Nhìn đi.
Khó trách người này bị sét đánh nha!
Nhưng đây chỉ là xác suất tự nhiên mà thôi, không làm được đếm hết được, nếu như ông trời thật sự biết bổ sét đánh chết đám kẻ ác kia, vậy lão thiên gia sẽ phải trực tiếp phá sản bởi vì số tiền điện kếch xù đi.
Cho nên mới nói.
Những người bị sét đánh.
Không nhất định là tội ác tày trời.
Có lẽ thật sự… đơn thuần chỉ là xui xẻo thôi đi.
Tỷ như.
Câu Tân đang nằm trong phòng bệnh bên trong tiệm sách đi.
Lúc sét đánh xuống, tiếng động rất vang dội, nhưng bàn về sức nổ và lực sát thương thực sự, so ra còn kém hơn một người bình thường thả một quả bom khí, thậm chí còn là kém xa.
Không có hình ảnh hừng hực như lửa, cũng không có tình hình chiến trận núi rung đất chuyển, đủ loại đặc hiệu của ánh sáng và bóng tối cũng chẳng có.
Chẳng qua chỉ là nổ tung ra một lỗ thủng không tới một mét vuông trên trần nhà của tiệm thuốc mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận