Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1718: Gâu! (1)

- Xuýt xuýt xuýt~~~~~
Lão đạo huýt sáo.
Ánh mắt bắt đầu đạo tự do sang hai bên.
Nhón chân, âm thầm lặng lẽ mà di chuyển sang một phía khác.
Nếu như lại có thêm một lời thuyết minh mà nói, đại khái chính là:
- Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
- Tôi là không khí, tôi là không khí, tôi là không khí mà.
Trên thực tế.
Quả thật Giải Trãi cũng không liếc mắt về phía lão đạo thêm một cái nào.
Lão đạo cứ như vậy mà trình diễn một màn tử đạo hữu bất tử bần đạo* phiên bản thực tế.
(* tương tự câu sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi)
Thành công kéo ra được một khoảng cách.
Sự chú ý của Giải Trãi, vẫn luôn ở trên người của Doanh câu, kể từ lúc nó cảm ứng được khí tức của Doanh câu, khi nó nghe được giọng nói quen thuộc kia gọi “Vượng Tài”, vào lúc này, vết sẹo kinh khủng đã tồn tại từ thời Thượng cổ ngay lập tức vỡ rạn vỡ trong một nháy mắt này!
Doanh câu đang nắm cơ thể của ông chủ Châu trong tay, ngược lại thì lại có vẻ hơi vân đạm phong khinh, đây cũng không phải anh ấy cố tình diễn, với tính cách và khí phách của Doanh câu, coi như anh ấy có chết trận, đoán chừng cũng sẽ lựa chọn dùng kiếm chống ở trên mặt đất trước, để cho bản thân, cho dù có là sau khi đã chết, cũng có thể duy trì được cả người không ngã.
Doanh câu đưa tay ra.
Đưa thẳng về phía Giải Trãi.
Lửa giận trong con ngươi của Giải Trãi, càng ngày càng đậm.
Tay của Doanh câu, đã đặt ở trên mũi của Giải Trãi rồi.
- Đã lâu… không gặp…
Doanh câu thấp giọng tự thì thào.
Người quen cũ từ thời Thượng cổ, cho tới bây giờ, thực sự không còn được mấy người nữa rồi.
Doanh câu nhìn Giải Trãi, thực sự giống như là nhìn đứa con trai ngốc của nhà hàng xóm trước cửa nhà mình ở quê lúc trước vậy.
Tuy nói bởi vì nghịch ngợm mà đã từng bị mình đánh.
Nhưng sau bao nhiêu năm, khi bạn đang phiêu bạc bên ngoài lại bỗng nhiên nhìn thấy nó, cũng khó tránh khỏi thấu hiểu được mà cảm thán.
Đương nhiên, chuyện này cũng bởi vì bạn là người đánh, mà không phải là bên bị đánh.
Rất hiển nhiên, phía bên Giải Trãi bên này, lại không có loại ý tứ đồng hương gặp mặt nước mắt lưng tròng gì đó, còn hơi kéo khóe miệng thành một độ cong.
Đây là, đang vui vẻ, đồng thời, cũng là đang giễu cợt.
Tình tình của Pháp thú, thật ra thì vẫn luôn không tốt, đây là đang nói nhảm sao, loại tính cách tốt tính nhưng lại chỉ biết ba phải kia, thực sự không thích hợp để chấp pháp.
- Grào!
Một tiếng gầm thét giận dữ phát ra từ trong miệng Giải Trãi.
Nó nâng chân trước của mình lên.
Khí thế đè nén kinh khủng bùng nổ trong một khắc.
Mang theo quy tắc khiến cho người ta hít thở không thông trực tiếp nghiền ép về phía Doanh câu!
Đã bao nhiêu năm rồi.
Lại lần nữa gặp lại.
Thật sự là không nhịn được loại kích động muốn trực tiếp đánh cho anh thành thịt nát mà!
Hai tay của Doanh câu chắp sau lưng.
Không né tránh, không phản kháng.
Giống như là đã hoàn toàn buông bỏ.
Trước khi chết, chỉ muốn để cho lão đạo – người đã kéo ra một khoảng cách với bọn họ - chụp được khoảnh khắc mà bản thân đẹp trai nhất mà thôi.
Lúc này, ông chủ Châu – người đã mất đi quyền khống chế thân thể nhưng vẫn còn có thể “xem cuộc chiến” với góc nhìn ngôi thứ nhất, vào lúc này, ở trong lòng cũng đã xuất hiện cảm giác Game over rồi.
- Két…
Nhưng mà.
Ngay trong một khắc trước khi vó trước sắp đập lên trên người của Doanh câu.
Lại bỗng nhiên dừng lại.
Động tác của cả hai bên, vào lúc này, phảng phất như đều đã rơi vào một loại trạng thái tạm dừng đầy quỷ dị.
Trong tròng mắt vốn là lửa giận tràn ngập của Giải Trãi, lại bắt đầu xuất hiện một tia giãy dụa thoáng qua.
Đã làm khó cho Giải Trãi rồi.
Bởi vì giờ phút này, cảm giác ở trong lòng của nó với người đàn ông ở trước mắt này.
Bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.
Vừa yêu vừa hận.
Giống như vai nữ chính khổ vì tình trong phim tình cảm vậy.
- Lão Trương vẫn còn ở đây?
Châu Trạch - ở trong lòng - mở miệng nói.
Đây là rõ ràng, bởi vì Châu Trạch không nghĩ là Giải Trãi sẽ bởi vì bị Doanh câu coi thường một trận vào thời kì Thượng cổ, sau đó đợi đến hiện tại lại vì yêu mà sinh hận, nhất định là vào lúc này ý thức của lão Trương đã thành công trong việc ảnh hưởng đến Giải Trãi.
- Ừm…
Doanh câu cũng cho ra câu trả lời.
- Nhưng nhìn dáng vẻ, lão Trương không kiên trì được quá lâu..
Thể trọng của Giải Trãi cực kì khổng lồ, khó có thể tưởng tượng được, coi như ý thức của lão Trương có thể sinh ra được ảnh hưởng với Giải Trãi là đã cực kì khó có được rồi, nếu còn cầu mong xa hơn, thực sự là không thực tế.
- Ừm…
Một khắc sau.
Doanh câu nhắm hai mắt lại.

- Ông!
Châu Trạch cảm giác thân thể run lên, trong thoáng chốc, theo bản năng cho rằng Doanh câu đã nghĩ hiện tại là đường cùng, tiếp tục giằng co nữa cũng không cách nào thay đổi được cục diện cho nên trực tiếp cam chịu ném quyền khống chế thân thể qua cho anh, để cho anh đi đối mặt với tử vong.
Nhưng rất nhanh.
Châu Trạch phát hiện mình đã nghĩ sai rồi.
Trước mắt, bản thân không phải đang ở trong một tiểu thế giới Tu Di đã bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng, mà là nằm ở trên một pháp trường*.
(*chỉ nơi chém đầu trong phim cổ trang)
Bên trong pháp trường, đặt những dụng cụ tra tấn mà liếc mắt cũng không nhìn thấy điểm cuối, có chút giống với hố chứa tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng Tượng, chẳng qua chỉ là, thứ cố định ở nơi này không phải là thiên quân vạn mã, mà là từng người từng người đang chịu tra tấn.
Loại tràng diện này, so với tiểu địa ngục hình phạt ở âm ti, chỉ có hơn chứ không kém.
Hơn nữa, ở bên trong pháp trường này, một bức bia đá to lớn được dựng thẳng ở đó, bên trên chú thích lại tội ác mà họ đã gây ra cùng với hình phạt tương ứng.
Nơi này.
Hẳn là thế giới tinh thần của Giải Trãi đi.
Hơn nữa, cũng có thể nhìn ra được.
Trước khi bị động chìm vào giấc ngủ, thật ra thì Giải Trãi cũng đã từng làm không ít chuyện.
- Ông chủ…
Một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Châu Trạch lập tức xoay người, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhưng Châu Trạch có thể xác định được, đây là giọng nói của lão Trương.
- Lão Trương, anh còn sống? Còn sống sao?
Chuyện này, đối với Châu Trạch mà nói, đúng là một niềm vui bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận