Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 878: Bữa tiệc lớn! (1)

Cảnh sát Trần nằm trong hố.
Nửa người trên và nửa người dưới tựa hồ bị cắt đôi, lực lượng tích chứa trong một cước kia đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với thân thể cô ấy.
Nhưng cho dù là đến hiện tại.
Cảnh sát Trần vẫn không cách nào lý giải.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Rốt cuộc thế này là thế nào!
Tại sao lại xuất hiện loại tình huống này.
Vì sao?
Khi bụi bặm chậm rãi tiêu tán.
Thân thể Châu Trạch vẫn đứng ở nơi đó, càng không ngừng loạng choạng.
Cuối cùng anh không có biện pháp.
Lảo đảo ngồi xuống.
Ánh mắt quét qua trên người mình, như đang kiểm tra thân thể của chính mình.
Cảnh sát Trần nằm trong hầm, Châu Trạch cũng không tiếp tục giẫm nữa, hết thảy tất cả phảng phất như tái diễn lại tình cảnh trước đó.
Trực tiếp giết ngươi.
Dường như quá nhàm chán.
Nếu tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng.
Vậy đóng vai nhân vật phản diện chết vì nói nhiều để trải nghiệm một chút, thì đã sao?
Thử xem mệnh ai cứng hơn?
So một chút xem…
Cảm xúc của Châu Trạch bỗng sinh ra chấn động cực lớn.
Một cơn lửa giận bỗng bay vụt lên.
Sau lưng.
Thình lình xuất hiện một cái bóng mờ.
Rất mơ hồ.
Nhưng đối với cảnh sát Trần đang nằm trong hố sâu đến nói.
Lại như bị điện giựt!
- Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi là... ... ...
Châu Trạch vốn sẽ không nhìn cảnh sát Trần.
Lửa giận của anh hoàn toàn đặt trên người mình.
Bởi vì anh phát hiện một chuyện khiến anh rất phẫn nộ, rất không thể hiểu được, cũng rất không cách nào chấp nhận được:
- Vô liêm sỉ!
- Mấy thứ của tôi không học, anh lại có thể đi học người kia!
... ... ...
Vị chua.
Là vị mà rất nhiều người ưa thích.
Giấm chua.
Cũng bởi vì đó mà được sinh ra.
Từ đó về sau.
Mọi người vẫn luôn truy cầu vị "chua".
Cũng từ từ biến thành —— Ghen.
Giờ này khắc này.
Cảm giác chua xót như đang tràn ngập.
Giống như một vạc giấm chua Trấn Giang bị đánh vỡ.
Ồ ồ mà chảy đầy đất.
Biển giấm chua bốc lên.
Cũng không gì hơn cái này.
Cảnh sát Trần nằm trong hầm, bởi vì một cước của Châu Trạch trước đó khiến thân thể cô ấy bị hao tổn cực lớn, nhất là chỗ cột sống gần như bị đứt gãy, cô ấy rất khó có thể tiếp tục đứng dậy.
Tình thế hiện tại.
Cũng giống với lúc Châu Trạch bị ông lão dùng tiên huyết bố trí đại trận xuyên thủng sát khí trước đó.
Hơn nữa.
Phía sau hai người.
Thật ra cũng có một "quái vật lớn" đang đứng.
Chẳng qua đáng tiếc là.
Kết giới này.
Đặt vào mắt cảnh sát Trần trước đó, nó có tác dụng giúp cô ấy ẩn tàng khí tức, khiến cô ấy có thể thu được độ tự do càng lớn hơn, thế nhưng đặt vào lúc này, nó lại thành Thôi Mệnh Phù của cô ấy.
Biệt khuất nhất chính là.
Bởi vì kết giới này tồn tại.
Dẫn đến cô ấy hoàn toàn không cách nào truyền tin tức đáng sợ mà cô ấy vừa lấy được ra ngoài!
Anh ta.
Lại có thể không chết!
Anh ta.
Vậy mà lại không chết!
Người đã đáy gãy mất một cái sừng của bản thân mình năm đó, người đã đạp chính mình ra khỏi địa ngục năm đó.
Lại vẫn còn sống!
Hận, hận sâu tận xương tủy.
Sợ, sợ thấm vào huyết mạch.
Vừa hận vừa sợ, có thể đây chính là tình cảm thực tế ở chỗ sâu trong lòng Giải Trãi đối với doanh câu.
Năm đó, vào lúc nó sáng chói nhất, muốn đi nhúng chàm địa ngục, chiếu hào quang thuộc về pháp luật đến trong địa ngục, khiến Âm Dương có thể được hoàn chỉnh.
Nhưng từ sau thất bại lần ấy.
Cho dù anh ta đã "vẫn lạc".
Nó cũng không thể lại một lần nữa đặt chân tới địa ngục.
Rốt cuộc cảnh sát Trần đang suy nghĩ gì bên kia, trong lòng đang giãy giụa tới dường nào.
Bên phía Châu Trạch không có thời gian tìm hiểu.
Lúc này.
Anh đang nổi nóng!
Ngọn lửa lớn vô cùng!
Loại cảm giác này.
Loại cảm giác này.
Loại cảm giác này.
Giống như một người chồng, vì cái nhà này mà khổ cực bôn ba vài năm, đáy lòng vui sướng về nhà vừa đẩy cửa ra, phát hiện trong nhà có một đôi dép nam!
Anh ta là doanh câu.
Đáng chết.
Nhưng anh ta là doanh câu!
Đáng giận.
Vô liêm sỉ.
Chó giữ nhà.
Cá muối!
Có đôi khi.
Thống khổ nhất không phải là người bạn hận nhất đứng trước mặt bạn, mà bạn lại đánh không lại người ấy.
Mà là người bạn hận nhất.
Ở ngay trong "chính bạn".
Bạn còn có thể làm sao?
Đánh mình một trận?
Bản thân mình trái phải vật lộn?
Chính bởi vì như thế này.
Cho nên lúc này doanh câu thật sự tức đến độ muốn nổ!
Anh ta cảm thấy mình bị phản bội.
Đúng vậy.
Phản bội!
Sau khoảng thời gian đôi bên im lặng ngắn ngủi.
Cảnh sát Trần động, hai tay cô ấy chống đỡ thân thể, hai chân cùng phát lực, sau khi đứng thẳng, chỉ nghe vị trí cốt cách truyền đến một trận "răng rắc răng rắc", như lại một lần nữa nối xương, để bản thân lại đứng lên được.
Cô ấy không tiếp tục nhằm về phía Châu Trạch.
Mà sau khi đứng dậy.
Liều mạng xông về phía kết giới!
Cô ấy phải phá kết giới.
Cô ấy muốn truyền tin tức này về cho bản tôn của mình.
Nếu anh ta còn sống.
Vậy anh ta nhất định phải chết!
Phải chết!
Bởi vì cô ấy có thể tinh tường nhìn ra, cho dù hiện tại vị này còn ở đây, nhưng anh ta đã không còn là anh ta năm đó.
Báo thù.
Báo thù.
Báo thù!
Thâm cừu đại hận đã được kết từ thời kỳ thượng cổ, trải qua vô số năm tháng lắng đọng, hiện tại nó đã sớm cao hơn núi, sâu hơn biển!
Động tĩnh bên phía cảnh sát Trần.
Rốt cục cũng khiến Châu Trạch chú ý.
Anh ngẩng đầu.
Nhìn về phía bên kia.
Ngừng lại quá trình thở dài giữa mình với bản thân mình.
Rốt cục.
Tại thời khắc này.
Cũng hết lửa giận.
Dường như rốt cuộc anh cũng tìm được một nơi để phát tiết!
Quyết định ngươi.
Vượng Tài!
Châu Trạch vẫn ngồi dưới đất như trước.
Bàn tay duy nhất vỗ một cái lên mặt đất.
Quát khẽ nói:
- Cà... ... ... ... ... ... ... ... ... ... Phê!
Âm tiết được kéo rất dài.
Bởi vì anh thực sự muốn đổi miệng.
Nhưng rất khó sửa.
Nhưng vẫn đang tiếp tục giằng co như thế.
Thân thể cảnh sát Trần đừng nói tới đánh vỡ kết giới.
Muốn trực tiếp trở lại bên giường bản tôn, gọi bản tôn rời giường thay y phục cũng đủ thời gian!
- Oanh!
Năm cái xích sắt hoàn toàn do sát khí ngưng tụ phá đất mà ra.
Thô to không gì sánh được, vừa đen vừa dài!
Trong chốc lát.
Đã phong kín lối đi của cảnh sát Trần.
Ngay lúc cô ấy cách kết giới chỉ còn lại nửa mét không tới.
Châu Trạch lấp kín hy vọng của cô ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận