Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 515: Headshot

- Thi cương?
Trương Yến Phong sửng sốt một chút.
- Không thể nào đâu.
Thi cương là trạng thái phải chết một khoảng thời gian mới có thể hình thành, cho dù là thời cổ đại hay là thời hiện đại, người phá án đều sẽ căn cứ trạng thái thi cương để phán đoán thời gian tử vong.
Nhưng này là người sống mà.
Người sống có thể đi lại năng động.
- Tôi nói. - Cảnh sát Trần nhìn về phía Trương Yến Phong: - Chúng ta không đi tới xem một chút sao?
- Cô đang nói đùa đúng không?
Trương Yến Phong hỏi.
- Ừm.
Cảnh sát Trần gật đầu.
- Người chết rồi sao có thể động được, đúng không?
- Đúng vậy.
Trương Yến Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Người đã chết làm sao có thể sống lại được, đúng không?
- Đúng vậy?
Cảnh sát Trần cười cười.
Lại theo thói quen đặt móng tay mình bên môi.
Cắn.
Bởi vì cô ấy rất xinh đẹp.
Cho nên động tác này của cô ấy cũng rất đáng yêu.
Mang theo vẻ phong tình thành thục của phụ nữ rồi lại ẩn chứa sự nghịch ngợm của cô gái.
Phụ nữ thông minh, cho dù ở ngành nghề nào cũng có thể hoàn mỹ bày ra sự xinh đẹp của mình, đây là thiên phú của phụ nữ.
- Tôi nói, chúng ta đi xem một chút đi.
Cảnh sát Trần vừa gặm móng tay vừa thúc giục nói.
- Ah.
- Được.
Lão Trương chạy về phía bên kia.
Nhìn bóng lưng lão Trương chạy đi.
Cảnh sát Trần vốn đang mỉm cười chậm rãi trở nên lạnh lùng.
Nhưng động tác cắn móng tay vẫn đang tiếp tục.
- DNA và vân tay đều không vấn đề gì, nhưng tại sao anh lại như đã biến thành một người khác?
Cảnh sát Trần nhíu nhíu mày.
Đổi một ngón tay khác.
Tiếp tục cắn móng tay.
- Này, người bạn nhỏ, chờ một chút!
Hiện tại Châu Trạch đã bắt đầu vẽ vòng tròn nguyền rủa lão Trương, bắt đầu nghĩ xem sau này bản thân mình phải làm thế nào mới xử được tên thuộc hạ đui mù này.
Nhưng vừa nghe tiếng la của lão Trương vang lên sau lưng.
Châu Trạch lập tức hơi kích động lên.
Thật là thơm!
Bé trai chu mỏ.
Xoay người.
Ánh mắt cậu bé không nhìn Trương Yến Phong đang chạy về phía mình, mà cậu bé nhìn cảnh sát Trần đang đứng ở nơi càng xa xăm hơn.
- Chú, chị gái kia khiến cháu cảm thấy rất không thoải mái, khiến cháu cảm thấy như cháu đang nhìn những ông bà bị chôn dưới đất vậy.
Bé trai rất bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ lan can, có chút bất đắc dĩ nói:
- Chú, cháu không thể về nhà, đã quá muộn, cha mẹ ở nhà sẽ nóng nảy, chú giúp cháu chào hỏi chú kia nhé.
Nói xong.
Bé trai đã đi.
Cậu bé trực tiếp ném cặp Peppa Pig đi, dang chân chạy nhanh về phía trước.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng tiếp đó sẽ là tiết mục cao trào khi cấp trên gặp mặt cấp dưới, khiến kẻ khác thương cảm.
Trong lòng anh, tình cảm đã bắt đầu lên men.
Nhưng ngay sau đó.
Châu Trạch bỗng vươn nắm tay lên.
Xoay người.
Đập thẳng về phía Trương Yến Phong!
Mả mẹ nó.
Lão Trương.
Ông chủ không cố ý!
- Rầm!
Một quyền này trực tiếp đánh vào cằm lão Trương.
Bất ngờ không kịp đề phòng, lão Trương hoàn toàn ăn sống một quyền này, cả người bị đánh bắn lên, té xuống đất.
Nhưng phản ứng của lão Trương rất nhanh.
Mấy chục năm làm cảnh sát hình sự.
Hiện tại lại nhận được một thân thể càng trẻ trung hơn, như cây khô gặp mùa xuân.
Cộng thêm trong khoảng thời gian này, anh ta rất kiên trì bền bỉ rèn đúc.
Ngay cả mỡ bụng cũng biến mất, kinh nghiệm và thân thể đều có thể tính là đỉnh phong của cảnh sát.
Sau khi ngã xuống đất.
Lão Trương một quét chân.
- Rầm!
Hí.
Châu Trạch bị hất tung trên mặt đất.
Đầu đập vào lan can trên bờ sông.
Lão Trương.
Anh dám đánh tôi?
Anh dám đánh ông chủ của anh?
Lão Trương lập tức bò từ dưới đất dậy, đánh tới.
Thân thể Châu Trạch đã không bị anh khống chế.
Một cước đạp tới.
Nhưng có màn dạy dỗ phía trước, lần này lão Trương cẩn thận hơn rất nhiều, anh ta nghiêng người tránh né một đạp này, xoay người lại đạp ra một đạp trúng bụng Châu Trạch.
- Ông!
Tuy rằng lúc này Châu Trạch không cách nào khống chế thân thể này.
Nhưng cảm giác đau đớn lại là hàng thật giá thật.
Vậy mà.
Cho dù Châu Trạch có đau đến chết đi sống lại thế nào.
Phản ứng của thân thể này vẫn không vì thế mà rơi vào đình trệ, hai tay Châu Trạch trực tiếp nắm lấy chân lão Trương.
Sau đó.
Anh hé miệng.
Cắn lên!
Nhìn mu bàn chân càng ngày càng gần.
Trong lòng Châu Trạch sinh ra cảm giác chống cự nồng đậm.
- Phốc!
Cắn lên rồi!
Mùi chân thúi nồng nặc truyền đến.
Như lọ cá xác-đin đã quá thời hạn ba năm.
Lão Trương.
Con mẹ nó đã bao lâu rồi anh không đổi bít tất?
Mùi vị kia.
Khiến Châu Trạch gần như buồn nôn.
- A a a a a! ! ! ! !
Lão Trương thảm kêu một tiếng.
Chưa thấy người bị tình nghi nào dám như vậy.
Một cước đạp xuống, lão Trương vốn rằng đối phương sẽ mất chống cự, không nghĩ tới đối phương lại hung ác như thế.
Ừm.
Vào lúc này, sự hung hãn của lão cảnh sát hình được thể hiện ra.
Thật ra an toàn tánh mạng của cảnh sát hình sự là thứ khó có thể được bảo đảm nhất.
Bởi vì bọn họ thường phải đối mặt với hạng người cùng hung cực ác.
Đối phó với người ác, đương nhiên không thể nhẹ nhàng được.
- Răng rắc.
Cổ Châu Trạch bị Trương Yến Phong chế trụ, đầu gối của Trương Yến Phong trực tiếp đè ép xuống.
Đánh thẳng về phía đỉnh đầu Châu Trạch!
- Rầm!
Đầu Châu Trạch gặp phải đòn nghiêm trọng.
Ý thức của Châu Trạch trở nên mơ hồ.
Vậy mà.
Ngay sau đó.
Thân thể Châu Trạch như con bạch tuộc, thuận thế quấn vòng qua người lão Trương, hướng về phía cánh tay lão Trương, lại há mồm cắn.
- Hí!
Lão Trương hít sâu một hơi.
Lúc này.
Trong lòng anh ta đã cảm thấy hơi nghi hoặc.
Rốt cuộc tên nghi phạm này là cái quỷ gì?
Người thường, cho dù là dân liều mạng cũng không thể nào đánh nhau với phương thức này, đúng không?
Đây là hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, coi nhẹ mọi phản ứng của cơ thể, là loại phương pháp chiến đấu không sợ chết nhất.
Hai tay lật ra, trực tiếp túm lấy cổ Châu Trạch, sau đó ném qua vai!
- Rầm!
Châu Trạch bị hung tợn quất xuống đất..
Khi anh muốn đứng lên thì.
Lão Trương hoặc là không làm, đã làm thì cho xong.
Anh ta đi lên, một cước đạp thẳng vào ngực Châu Trạch.
- Rầm!
- Răng rắc.
Xương sườn vốn đã gãy lìa lại đứt thêm mấy chiếc.
Lúc này.
Hẳn anh ta nên yên tĩnh lại rồi nhỉ?
Lão Trương có chút hối hận, cảnh sát mặc thường phục ra ngoài, không mang theo còng tay, nếu không chỉ cần mình trực tiếp còng tay anh ta lại là hết chuyện.
Nhưng một màn kế tiếp.
Khiến lão Trương mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy người tình nghi bị mình quất ngã, sau đó lại bị mình đạp một đạp vào ngực.
Vậy mà lại trực tiếp nhảy dựng lên.
Chỉ có điều dường như một chân của đối phương đã bị què rồi, không thể hoàn toàn đứng lên.
Nhưng đối phương có thể khom lưng, trực tiếp đánh thẳng về phía mình.
- Rầm!
Bụng Lão Trương bị một đấm này đánh trúng.
Lúc này, lão Trương cũng có chút mơ hồ, sau đó, anh ta chỉ cảm thấy sau lưng mình bị vật cứng đụng vào, thân thể bắt đầu ngã về phía sau.
Thằng này.
Thằng này muốn đẩy mình vào sông!
Lão Trương lập tức ổn định hai chân, hai tay gắt gao túm lấy cổ đối phương, nhưng cho dù anh ta có ghìm chặt đối phương, dường như đối phương không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn có thể tiếp tục phát lực đánh bản thân mình.
Hai người đàn ông lập tức lâm vào giằng co.
Bởi vì ban nãy đánh nhau.
Khẩu trang đã cũng rơi mất.
Lão Trương nhìn thấy gương mặt xa lạ dán lại gần gương mặt mình.
Đây là gương mặt rất trắng, là loại trắng bợt tới rất khác thường.
Được rồi.
Giống như một người chết.
Mà người chết này.
Trong lúc bóp cổ mình, muốn đẩy mình xuống sông, đồng thời.
Vậy mà.
Vậy mà còn mở trừng hai mắt nhìn mình!
- … - lão Trương.
Lão Trương có chút xốc xếch.
Rốt cuộc đây là chuyện gì!
- Lão lão Trương.
Ừm.
Anh ta đang nói chuyện?
Dường như vì bé trai đã chạy xa.
Châu Trạch phát hiện dường như mình lại lấy được một chút quyền thao túng thân thể này, chí ít, anh có thể mấp máy môi phát ra chút giọng nói.
- Lão lão Trương.
- Anh là ai?
Lão Trương sửng sốt một chút.
Mặc dù hiện tại anh ta còn đang liều mạng đấu sức.
Nhưng bản năng đã khiến anh ta nhận ra dị dạng.
Nói chính xác hơn.
Từ lúc giao thủ, anh ta đã nhận ra sự dị dạng này.
Luật sư An đã từng nói, lão Trương là quỷ sai yếu nhất trong số thuộc hạ của Châu Trạch.
Bởi vì linh hồn anh ta không xuống địa ngục, cho nên anh ta làm quỷ sai nhưng không có kinh nghiệm và sự từng trải của quỷ sai, cũng không có năng lực đặc thù.
Lão Trương càng giống với người vừa thay đổi một thân thể khác, tiếp tục làm cảnh sát.
Nhưng là lão cảnh sát hình sự, sức quan sát vẫn phải có.
- Tôi là ông chủ.
- Anh là ai?
Lúc này hai chân Trương Yến Phong đã giơ lên.
Anh ta đã sắp thoát lực.
Mà dường như, sức lực của tên trước mặt này là vô cùng vô tận.
- Ông chủ.
- Anh là ai?
- … - Châu Trạch.
Hiện tại, lão tử nói chuyện dễ lắm sao?
Sao anh lại không nghe rõ?
Châu Trạch đã muốn từ bỏ chống cự.
Trực tiếp trợ giúp thân thể này giết quách lão Trương đi cho xong.
- Rốt cục anh là ai?
Lão Trương nói.
Anh ta rất dùng sức.
Nhưng lúc này, thật ra câu hỏi của anh ta có chút vô lực, như đang thì thầm, bởi vì hai chân anh ta đã cách mặt đất, gần như bị đẩy vào trong sông.
- Ông chủ.
- Bạn già? (1)
(1) Chỗ này Châu Trạch nói lão bản, nhưng Trương Yến Phong nghe thành lão bạn.
- … - Châu Trạch.
Giết anh ta đi.
Nhanh.
Giết anh ta đi!
Vì sao lúc đầu mình lại phát thiện tâm, cứu thằng này rồi thu làm thuộc hạ của mình làm gì?
Luật sư An nói đúng.
Lãng phí một chỗ!
- A, ông ông chủ!
Rốt cục lão Trương cũng nghe hiểu.
Châu Trạch cảm động đến muốn khóc.
- Đúng là tôi…
- Ông chủ, rốt cục ông chủ đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi…
Châu Trạch còn chưa kịp nói xong.
Chỉ nghe một tiếng súng vang lên.
Ah.
Trên thực tế.
Thật ra không phải là tiếng súng vang lên trước.
Bởi vì tốc độ của viên đạn nhanh hơn tốc độ âm thanh.
Đây không phải là lúc quan tâm chuyện này.
Nói chung.
Có người nổ súng!
- Rầm!
Châu Trạch chỉ cảm thấy đầu của mình bị trúng một đòn nghiêm trọng.
Thậm chí anh có thể nghe được tiếng đạn xuyên thấu qua đầu mình, sau đó lại phá vỡ phần bên kia đầu.
Đầu đạn dừng lại trong đầu mình một thời gian ngắn, vì xung đột mà sinh ra lượng nhiệt lớn.
Thân thể Châu Trạch lảo đảo ngã về phía bên trái.
Sau đó cả người vì quán tính mà ngã xuống mặt đất.
Trong lúc hoảng hốt.
Châu Trạch nhìn thấy lão Trương vừa từ lan can xuống, vẻ mặt kinh hoảng mà gầm thét xông về phía mình.
Anh còn nhìn thấy.
Nữ cảnh sát ở cách đó không xa giơ súng, miệng súng còn đang bốc khói thì phải.
- Phù phù.
Phần lưng nặng nề mà nện xuống đất.
Châu Trạch cảm thấy đầu mình trở nên trống không.
Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê.
Châu Trạch lờ mờ nhìn thấy lúc sáng sớm, trong tiệm, trên ghế sofa.
Bản thân mình đang đọc báo, uống cà phê.
Phía sau,
Là Oanh Oanh đang đọc cuốn nữ bộc tự tu dưỡng.
ĐM.
Trước đây mình đã trách lầm đám đạo diễn biên kịch máu chó kia.
Thì ra.
Sau khi người trúng đạn, đúng là trong phút chốc, trong đầu thật sự sẽ hiện ra rất nhiều rất nhiều hình ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận