Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1227: Chán ghét! (1)

Ánh mắt của Châu Trạch hơi chăm chú.
Anh cảm giác sát khí chiếm đóng ở bên ngoài cơ thể mình, lại nhưng đã bị những cơn gió thu này đánh nát rồi mang đi.
Hai tay này.
Mưa thuận gió hoà, nhìn như ung dung thoải mái, trong đó, lại hàm chứa vận đạo cực kì khủng bố.
- Huynh đài, anh lựa chọn tới đâu rồi, là đánh, hay vẫn là tới uống rượu?
Người đàn ông nghiêng người.
Lộ ra bàn đá ở trong đình sau lưng mình.
Bên trên.
Để hai bầu rượu, hai ly rượu.
- Ông chủ, chúng ta đánh tới đi!
Lúc này, rốt cuộc Oanh Oanh cũng đuổi kịp bước chân của ông chủ.
Châu Trạch giơ tay lên.
Màu đen trong ánh mắt từ từ rút đi, chủ động lui ra khỏi trạng thái nửa gương mặt.
Đồng thời.
Đưa tay nhẹ nhàng gõ trên vị trí lồng ngực của mình một cái:
- Thức dậy, ăn cơm.
...
Có thể bởi vì nguyên nhân Thiết hàm hàm, hiện tại góc độ nhìn thế giới của ông chủ Châu đã có một chút biến hóa, nhất là trên phương diện nhìn “người”.
Ở đây, người là một khái niệm còn rộng hơn nữa, có thể là người sống, cũng có thể là người chết, là đàn ông, cũng có thể là phụ nữ.
Đồng thời.
Cũng có thể là kẻ ăn ngon, và kẻ không thể ăn được.
Người càng mạnh, nói về vị thì khó mà nói được, nhưng hẳn là giá trị khi ăn sẽ càng lớn và ngược lại.
Nếu như bỏ đi thân phận của Khánh cùng với những hệ lụy kéo theo gì đó.
Thật ra thì hẳn cô ta cũng là một kẻ ăn rất ngon mới đúng.
Bây giờ.
Ở nơi này.
Năm kẻ trước đó, thậm chí bọn họ còn không có tư cách lên được bàn ăn của Thiết hàm hàm, mà hai kẻ ở trước mắt này, miễn cưỡng cũng có được tư cách này rồi.
Chuyện này không liên quan đến thiện ác, cũng không can hệ đến đúng sai.
Trừ phi, mới vừa rồi người đàn ông trước mắt này không vừa phất tay một cái là biến hóa xuân hạ thu đông mà là cười hì hì ân cần hỏi han, nếu đã như thế này, vận mạng của anh ta, ít nhất là về phía ông chủ Châu, anh ta đã bị đánh dấu rồi.
Dù sao.
Nói cho cùng.
Những thứ như tôn nghiêm, thiện ác, thị phi, vân vân,… thật ra thì đều là những thứ bệnh phát sinh sau khi con người đã giải quyết xong vấn đề ăn uống.
- Có... chuyện... gì...
Mang theo có chút uể oải, mang theo chút không kiên nhẫn nhàn nhạt.
Thiết hàm hàm bị đánh thức rồi.
So với một năm trước, khác với hoàn cảnh mọi người đề phòng lẫn nhau, tranh giành với nhau về quyền khống chế bộ thân thể này, bây giờ, ai cũng muốn yên tĩnh bình lặng nằm đó, không muốn đi đối mặt với loại chuyện phiền phức này nữa.
Giống như là một trận du lịch tự phát đường dài vậy, đều muốn ngồi vị trí phó lái xem phong cảnh một chút hoặc là ngủ thẳng một giấc, mà không muốn ngồi vào vị trí tài xế cầm chặt vô lăng nhìn không chớp mắt kia.
- Có người mời anh uống rượu. - Châu Trạch nói.
- Có... đồ… ăn…?
Uống rượu.
Hình như hơi vô nghĩa.
Châu Trạch cố ý nhìn vào bên trong đình hóng mát, nói:
- Không có đồ ăn, chẳng qua bộ dạng người mời anh uống rượu có thể xem như đồ nhắm, mới vừa rồi anh ta chơi trò lừa bịp kiểu bộ điều khiển từ xa của điều hòa không khí trung ương, cảm giác thật là khó nhai.
- Ha… ha…
- Anh cười cái gì?
- Cảnh… không… thay… đổi… thứ… thay… đổi… là… tâm… của… anh…
Châu Trạch bừng tỉnh, gật đầu một cái, nói:
- Há, thì ra là như vậy, vậy anh đi xuống đi, để tôi giải quyết anh ta.
Có vài thứ, khám phá ra rồi, cũng sẽ không còn tác dụng gì nữa.
Nếu Thiết hàm hàm đã chỉ ra được thủ pháp mà người đàn ông ở trong đình đã chơi lúc nãy kia, cũng không thật sự là ngôn xuất pháp tùy như trên ý nghĩa, thiên địa theo đó mà thay đổi, mà là một loại ảnh hưởng tâm cảnh hư vô, như vậy, chỉ cần đóng chặt cánh cửa trái tim của mình, trực tiếp trùm đầu đẩy qua, đừng nói là người đàn ông kia, ngay cả cái đình hóng mát kia của anh ta, Châu Trạch cũng có lòng tin có thể hủy đi giúp anh ta.
- Miệng... khô… rồi…
Nghe vậy.
Khóe miệng Châu Trạch lộ ra một nụ cười.
Lại nói:
- Anh nói cái gì, tôi không nghe thấy nha, anh nói lớn tiếng một chút đi, alo alo alo!
- Càn… rỡ…
- Ai khát nước nha, người nào muốn uống nước uống rượu nha, người nào thèm ăn nha, người nào miệng thì ngại nhưng có thể lại thành thật nha.
- Chó… trông… nhà…
Lúc này.
Trên mặt hồ, thiếu niên mặc áo tơi vẫn ngồi câu cá ở chỗ cũ, chìm chìm nổi nổi bên trong sóng nước dập dờn, đột nhiên nó quay đầu qua, nhìn về phía Châu Trạch, trên gương mặt ngượng ngùng xấu hổ kia, dường như xen lẫn chút nghi ngờ.
Cái ánh mắt này, khiến cho Châu Trạch căng thẳng trong lòng.
- Có vấn đề, bị nó cảm ứng được sao?
- Cái… hồ… này… chính… là… bản… thể… của… nó…
- Nó là hồ yêu? (*“hồ” ở đây là ao hồ, khác với “hồ” trong “hồ ly” của Bạch Hồ)
Núi và hồ đều có linh tính, chuyện một vài khu vực đặc biệt sinh ra linh trí huyễn hóa ra hình người, cũng không phải là chuyện kì lạ gì.
Mặt hồ như mặt gương.
Ở trước mặt bản thể của người ta.
Cho dù là một số thay đổi nhỏ xíu, cũng sẽ bị đối phương bén nhạy bắt được.
Có lẽ, đối phương không có biện pháp cảm ứng được doanh câu ở trong cơ thể anh, cũng đã sinh ra hoài nghi đối với chuyện anh đứng nơi này lâu như vậy, đồng thời còn có những thay đổi nét mặt rất nhỏ.
- Huynh đài, có muốn vào đình không say không nghỉ hay không?
- Tôi thực sự rất ghét loại phương thức trao đổi không rõ ràng như thế này. - Châu Trạch lắc đầu một cái, ngược lại lại ở trong lòng nói:
- Này, anh có lên hay không?
- Tôi... tới… uống… anh… đi… đi…
Châu Trạch gật đầu một cái.
Đi.
Lười đến một độ cao mới rồi.
Đến mức xuống giường ăn cơm cũng lười đi rồi.
Phải dâng lên tận miệng.
Ahhh, đáng ghét.
Ném mấy ý nghĩ lung tung đi.
Ông chủ Châu – người đã đứng ngẩn ngơ ở bên hồ thật lâu - rốt cuộc cũng di chuyển bước chân, đi về phía bên đình hóng mát.
Ở trong mắt người bên ngoài, có thể là Châu Trạch đang suy nghĩ, rốt cuộc có nên đánh cuộc hay không.
Lúc Oanh Oanh muốn cùng theo, lại bị Châu Trạch đặt bàn tay ở sau lưng ngăn cản, ông chủ Châu vừa đi về phía trước, ngón tay vừa chỉ về thiếu niên đang ngồi câu cá ở trong hồ kia.
Oanh Oanh hiểu ý, tiếp tục đứng ở bên hồ, nhìn chằm chằm người thiếu niên kia.
Thiếu niên bị Oanh Oanh nhìn đến càng đỏ mặt hơn, mặt cúi xuống, thật là hướng nội và nhu nhược đến rối tinh rối mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận