Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 758: Bé trai giấy, bé gái giấy (2)

Trực tiếp đấm ra một hố sau trên mảnh đất cát đá lạnh cứng phía dưới.
Dần dần.
Ký hiệu trên người anh bắt đầu chậm rãi biến mất.
Dữ tợn trên mặt đã dần dần mỏng manh.
Ngay tiếp theo màu đỏ tươi trong mắt cũng chậm rãi khôi phục bình thường.
- Phù... ...
Luật sư An và Hứa Thanh Lãng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Đây là.
Khống chế được.
Khi hai chiếc răng nanh dữ tợn nơi khóe miệng Châu Trạch biến mất.
Thân mình Châu Trạch lảo đảo.
Rất miễn cưỡng mới giữ vững được cân bằng không ngã sấp xuống.
Nhưng vẫn lấy tay ôm đầu mình.
Đau đầu kịch liệt!
Thật lâu thật lâu.
Không có cảm giác này.
Giống như sau say rượu vậy.
Cũng may, không kèm theo cảm giác thoát lực và mệt mỏi, ngược lại tinh thần tràn đầy, trên dưới toàn thân đều đầy rẫy tràn đầy tinh lực.
Giống như từng tế bào đang thúc giục bản thân đi phát tiết, đi phát tiết, đi phát tiết!
Châu Trạch cắn răng.
Tay chống đất đứng lên.
Lại nhìn lướt qua mọi người bên cạnh.
Thấy bọn họ đều đang khẩn trương nhìn mình.
Châu Trạch hơi nghi ngờ nói:
- Sao vậy?
... ... ...
Sáu nửa thi trong nhà đất bị Hứa Thanh Lãng dùng lá bùa thiêu, xem như kết thúc thống khổ cho bọn họ, cuối cùng ông chủ Châu không còn kích thích bọn họ thi biến khiến bọn họ thản nhiên thoải mái đi hưởng thụ “Hoa lửa” tự nhiên xán lạn.
Mộc Thừa Ân đã chết, bị bản thân cứ thế hút chết.
Lúc này lại làm gì người thân của ông ta.
Cũng không còn có chút ý nghĩa.
Dù sao.
Kể cả linh hồn của Mộc Thừa Ân đều tiêu tán, muốn để cho ông ta “Ngậm oan xuống cửu tuyền” hay “Chết không nhắm mắt” đều thiếu chỗ thao tác thực tế.
Châu Trạch tự nhận không phải là người tốt gì.
Nhưng cũng không phải là ngược đãi cuồng biến thái.
Bức tranh trong nhà đất kia, Châu Trạch ý bảo luật sư An lấy xuống dưới, bảo tồn lại, đây là định mang về hiệu sách, dù sao bên trong có liên quan đến tin tức của Doanh Câu.
Thật ra.
Giá trị của bức tranh này cũng không lớn, cũng không có huyền ảo gì khác.
Có lẽ.
Mục đích lớn nhất mà Châu Trạch cất giữ nó.
Là chuẩn bị chờ sau khi Doanh Câu tỉnh lại:
- Anh từng bị tính kế!
- Không có, cút!
- Lúc đó anh còn rất tức giận!
- Không có, cút!
Sau đó.
Lấy bức tranh này ra làm chứng cứ.
Ha ha.
Xử lý xong việc này, mọi người đi về, tìm đám người bãi ngựa kia, ngồi trên xe ngựa của họ xuống núi.
Châu Trạch vẫn ngồi trong xe ngựa với Oanh Oanh.
Oanh Oanh cầm một ít quả dại trong tay, hơi chua, vỏ cũng khá dầy, Oanh Oanh dùng miệng cắn vỏ quả, rồi đưa thịt quả đến bên miệng ông chủ.
Chua thật sự chua, nhưng bên trong vị chua cũng mang theo chút vị ngọt, hơn nữa trái cây nơi này đều thuần hoang dại, thưởng thức tươi mới quả thật không tệ.
Thỉnh thoảng Châu Trạch sẽ cố ý nghiêng đầu, nhìn Oanh Oanh ngồi bên cạnh hầu hạ mình.
Thật ra.
Tất cả phát sinh lúc trước.
Anh đều rõ ràng.
Cũng đều nhớ được.
Bởi vì khi đó anh tỉnh táo.
Cũng không có ai khống chế mình.
Mà bản thân không cách nào khống chế được khát vọng và kích động trong lòng mình mà thôi.
Sở dĩ nói ra một câu “Sao vậy?”.
Đều chỉ vì tránh xấu hổ mà thôi.
Trong lòng Châu Trạch thoáng nghĩ lại mà sợ, nếu trước đó bản thân không thể tỉnh táo vào phút cuối cùng, không thể khống chế được mình, thật sự ăn Oanh Oanh rồi, mình bây giờ.
Sẽ có cảm nhận như thế nào?
Đoán chừng sẽ nổi điên đi.
Không.
Nhất định là sẽ điên.
Nhưng mà, Châu Trạch cũng hơi mê man, vì sao lại xuất hiện loại chuyện này?
Cảm giác trước đó giống như bản thân nhớ lại lúc trước đối mặt với sát khí của nương nương áo xanh vậy.
Thật thuần túy triệu hồi ra luồng lực lượng này.
Vả lại bản thân giống như không khống chế được cảm xúc tiêu cực kèm theo khi xuất hiện luồng lực lượng này.
Là bởi vì mình nuốt Mộc Thừa Ân, khiến cho luồng lực lượng này vượt qua phạm vi năng lực khống chế của mình?
Hoặc là.
Có nguyên nhân khác?
- Ông chủ, ăn.
Oanh Oanh đưa thịt quả đến bên miệng Châu Trạch.
Châu Trạch hé miệng, cắn.
- Ông chủ, ăn ngon chứ?
- Chua đó.
Một bên.
Luật sư An đang cưỡi ngựa hơi ghét bỏ nhìn Châu Trạch, lập tức kêu to:
- Má nó chứ, ngược đãi chó này, chịu không nổi, chịu không nổi nữa!
- Giá!
Người vốn đang dẫn ngựa bị gạt ra.
Luật sư An trực tiếp giục ngựa tăng tốc, một mình xông về trước.
Hiển nhiên, anh là cao thủ cưỡi ngựa, cũng đúng, luật sư An người của hai thế giới, cũng không thiếu tiền tài, đều có thân phận công tử ca, thuật cưỡi ngựa tốt cũng không tính là chuyện ngoài ý muốn gì.
Phùng Tứ cũng vậy, trực tiếp giục ngựa mà đi, đuổi theo luật sư An ở phía trước.
Ông chủ bãi ngựa và đám người làm thuê đều kinh hãi.
Đây chính là đường núi.
Lỡ như ngã ngựa đến lúc đó xem như trách nhiệm của ai?
Bọn họ làm nghề này, sợ nhất gặp phải tình huống như vậy. Hàng năm lực lượng, tranh cãi giống như vậy đều nhiều đếm không xuể.
Mà phía trước.
Mơ hồ truyền đến giọng ca vàng của luật sư An:
- Chúng ta làm bạn với hồng trần, sống tiêu sái, giục ngựa chạy nhanh, cùng hưởng phồn hoa thế gian... ...
Oanh Oanh nhìn hai người luật sư An và Phùng Tứ ở phía trước đã gần như không thấy bóng người, lại nhìn về phía ông chủ nhà mình:
- Ông chủ, anh muốn cưỡi không?
Châu Trạch lắc đầu.
Anh biết luật sư An cố ý.
Bởi vì Mộc Thừa Ân đã chết.
Phùng Tứ Nhi cũng phải lập tức về địa ngục báo cáo kết quả công tác.
Luật sư An có mấy lời muốn nói riêng với Phùng Tứ.
Châu Trạch giơ tay, ôm lấy bả vai Oanh Oanh.
Oanh Oanh rúc vào trước ngực Châu Trạch, rất mềm mại.
Thật ra động tác này rất cần chú ý, rất nhiều nữ sinh nhìn diễn viên nữ trong ti vi rúc vào trong lòng diễn viên nam, hình tượng rất đẹp
Nhưng bản thân lại không có kinh nghiệm, cho nên khi dựa vào hoặc ngồi vào trong lòng bạn trai đều thật sự ngồi hoặc dựa vào, thường khiến bạn trai cảm thấy rất thống khổ.
Nhưng mà Oanh Oanh lại không tồn tại vấn đề này, cô luôn có thể tìm được tư thế khiến Châu Trạch thoải mái vừa ý nhất.
- Oanh Oanh à.
- Vâng, ông chủ.
- Nếu như ngày nào đó tôi mất, cô phải sống tốt cho tôi.
- Ông chủ?
Oanh Oanh chu môi.
Anh chết.
Tôi còn sống làm gì?
Oanh Oanh không nói ra miệng lời buồn nôn như vậy, nhưng cô chính là nghĩ như vậy.
Một thiếu nữ từng bị vùi lấp trong quan tài cô đơn suốt hai trăm năm.
Sau khi bị Châu Trạch thuần phục, tự nhiên sinh ra cảm giác mê luyến mà ỷ lại.
- Cô nghĩ đi, tôi còn chưa có con.
- A? Ông chủ, anh định sinh cục cưng rồi?
- Không phải, lỡ như tôi chết rồi, ngày lễ ngày tết, kể cả người hóa vàng mã cho đều không có, vậy đáng thương bao nhiêu?
- Không đáng thương đâu, ông chủ anh không tính toán sổ sách, cho nên anh không hiểu.
- Anh đã tích cóp được rất nhiều tiền âm phủ rồi, cho dù chết đi, ở dưới đó anh vẫn là người giàu có, có thể bao dưỡng rất nhiều nữ quỷ.
- Ờ...
Suy nghĩ một chút.
Châu Trạch tiếp tục lừa dối:
- Nhưng không có đời sau cung phụng cho tôi, ở dưới đó sẽ bị người coi thường.
- Như vậy sao?
- Cho nên, nếu như tôi chết, cô không thể chết được, cô tìm một chỗ yên tĩnh, nhận nuôi một đứa bé, để cho nó theo họ tôi đi, nuôi nó lớn lên..
- Giám sát nó đến ngày lễ ngày tết, nhất định không thể quên cung phụng cho tôi.
- Vẫn giám sát đến khi nó chết già.
- Sau đó nếu như cô còn không muốn sống, sẽ không sống đi.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh đáp ứng rồi.
Hứa Thanh Lãng cưỡi ngựa đi theo nghe xong đối thoại này hơi buồn cười.
Anh tự nhiên biết được dụng ý của Châu Trạch là gì, anh cũng rõ ràng Oanh Oanh hiểu được dụng ý của ông chủ nhà mình là gì?
Nhưng mà.
Đây cũng khiến Hứa Thanh Lãng hơi tiu nghỉu trong lòng.
Nhận nuôi một đứa bé.
Chậc.
Dường như không tệ?
Như vậy.
Nhận nuôi một bé gái?
Hay là.
Bé trai đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận