Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 245: Mộng tỉnh mộng diệt

Vừa ngẫm lại giá tiền, tư vị của rượu vang cũng lập tức xuất hiện.
Nuốt rượu vang xuống.
Lão đạo lại ưỡn cái lưng già của mình, phát ra một tiếng thở dài khe khẽ, lại nói:
- Cậu nói xem, hiện tại bên ngoài phòng đọc sách còn có cảnh sát đang theo dõi không?
- Không biết nữa.
- Không phải cậu biết thuật pháp sao?
- Trình độ của tôi là thế nào ông không rõ ràng sao? Nửa vời mà thôi. - Hứa Thanh Lãng ngược lại rất thành thật: - Ngược lại là ông ấy, tổ tiên ông đã từng giỏi như vậy, chẳng lẽ ông không muốn thử luyện một chút sao?
- Đã sớm thất truyền rồi, còn cậu? Chẳng lẽ cậu không muốn luyện nữa sao?
- Luyện để làm chi, hiện tại được ăn uống miễn phí rất tốt, vừa nhìn xem phong cảnh vừa giả bộ đánh đấm cho có khí thế. Thật ra, sống cuộc sống như vậy mới là thoải mái nhất, nếu thật sự sống như ông chủ ở Dung Thành của lão lúc trước, không phải chúng ta phải cơ cực qua ngày sao.
- Kích thích thì đúng là kích thích đấy.
- Nhưng ngẫm lại hiện tại xem, vẫn là hiện tại thoải mái hơn.
- Mà thôi mà thôi, lên tầng đi ngủ thôi.
Lão đạo uống một hơi cạn sạch hết số rượu vang trong ly, sau đó lên tiếng chào hỏi Hứa Thanh Lãng: - Cậu không đi ngủ à?
- Có người nói ánh trăng mới có lợi cho da, tôi đang phơi ánh trăng.
Hứa Thanh Lãng đưa tay chỉ chỉ mặt nạ dưỡng da trên mặt mình.
Phảng phất như đang hấp thu tinh hoa của mặt trăng.
- Cắt, bệnh thần kinh.
Lão đạo ngáp một cái, gọi Hầu Tử một tiếng sau đó đi lên bậc thang, mới vừa đi tới tầng hai, lão đạo cùng Hầu Tử cùng nhau sợ run cả người.
- Hí... ... ...
Mẹ ôi.
Cmn khí lạnh này dường như hơi quá mức thì phải.
Lạnh như thế sao?
Lão đạo theo bản năng dùng hai tay ôm lấy cánh tay của mình đi vào, lão đi tới cửa phòng ngủ của ông chủ trước, bởi vì trong khe hở phía dưới cửa còn đang không ngừng có hơi lạnh tỏa ra.
Rất hiển nhiên.
Ở đây mới là đầu nguồn.
- Cốc cốc cốc... …
Lão đạo gõ cửa.
- Ông chủ, điều hòa bị hỏng rồi sao, công suất quá mạnh mẽ.
Bên trong không có phản ứng.
Lúc này lão đạo cũng mặc kệ tất cả, chỉ còn cách tự mở cửa, nếu không lão thật lo lắng không biết tối nay khi mình ngủ rồi có bất tri bất giác bị đông lạnh luôn không.
Cửa bị đẩy ra, lão đạo thò đầu mình vào bên trong ngó ngó, sau đó lão ngây ngẩn cả người.
Trên giường.
Có một nam một nữ.
Đương nhiên.
Thỉnh thoảng lão đạo cũng thầm tưởng tượng xem vào buổi tối khi ông chủ Châu và Bạch Oanh Oanh lên giường ngủ sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy lão cũng biết Oanh Oanh là cương thi, “thông đạo nước” đã kết thành băng, nhưng là một tài xế kỳ cựu, lão đạo rất rõ ràng phương thức “rèn luyện” có rất nhiều loại, đây mới thật sự là tình thú.
Tư thế trên giường.
Rất hài hòa.
Còn hài hòa hơn nhiều so với tưởng tượng của lão đạo.
Ông chủ nằm ở trên đùi Oanh Oanh.
Oanh Oanh ngồi ở trên giường, hai tay đặt lên trên mặt của ông chủ.
Cho dù lão đạo đã đi vào hai người vẫn không nhúc nhích, hệt như đã ngủ say như chết, không hề phát hiện ra có người đang đi vào.
Trên người ông chủ thỉnh thoảng còn có bạch khí bốc lên.
Mà những bạch khí này phần lớn đều bị hút vào trong lỗ mũi Bạch Oanh Oanh.
Một số ít tiêu tán ra ngoài, cũng chính là thủ phạm khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống.
Một màn này.
Trông có vẻ giống với hình ảnh yêu hồ hấp thu dương khí của người đàn ông trong mấy bộ phim của Hương Cảng thời trước.
Lão đạo do dự một trận.
Lão không biết bản thân mình có nên hét lớn một tiếng: - Oanh, nữ cương thi kia, mau buông ông chủ nhà ta ra!
Hay nên hô một tiếng: - Ha, Oanh Oanh hút thoải mái không? Đừng hút khô ông chủ đấy.
Lão đạo không tin Oanh Oanh sẽ chủ động hấp thu đồ vật gì đó trên người ông chủ, lão đã sinh hoạt dưới một mái hiên với nữ cương thi này rất lâu rồi, nếu nữ cương thi này thật sự có hai lòng với ông chủ, sợ rằng khi ở núi Giang Quân lúc trước cô ấy đã không phải liều mình cứu giúp.
Lão đạo tới gần thêm vài bước, lại có thể nhìn càng thêm cẩn thận hơn.
Lão phát hiện Oanh Oanh vốn là đầu tóc bạc trắng, nay đã có phân nửa biến thành màu đen.
Chậc chậc.
Đây là đang chữa thương sao?
Ông chủ đang giúp Oanh Oanh bổ sung nguyên khí?
Lão đạo nghĩ tới "ngọc nữ tâm kinh", lão nghĩ công pháp này cũng thật là kỳ quái, còn phải nằm trên giường mới có thể luyện công.
Sau đó lão lại nhìn ông chủ.
Lão đạo chợt phát hiện biểu tình của ông chủ vô cùng thống khổ.
Dường như đang gặp ác mộng gì đó, dáng vẻ rất là khó chịu.
Mẹ ôi.
Đây là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Lão đạo cắn răng, mặc kệ, lập tức cầm lấy một quyển sách bên cạnh thọt ngực ông chủ, nhưng ông chủ vẫn không có phản ứng.
Lão đạo dứt khoát cầm sách đập mạnh xuống lồng ngực của ông chủ.
- Rầm!
Tiếng động rất lớn.
Ông chủ vẫn không tỉnh, thế nhưng Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong mắt nữ cương thi là một mảnh lạnh lẽo, trong nháy mắt bản tính của cô ấy hiện rõ, cô ấy vốn là cương thi, Thiên Địa Nhân thần đều bỏ qua, ngày thường ngây thơ rực rỡ cũng chỉ là thái độ đối với một mình Châu Trạch mà thôi.
Lúc này cô ấy hệt như đang tức giận khi ngủ chưa đủ đã bị gọi dậy, ánh mắt cô ấy nhìn lướt qua lão đạo.
Lão đạo hít sâu một hơi.
Chỉ cảm thấy nhiệt độ chung quanh trở nên càng lạnh hơn.
- Oanh Oanh, là tôi đây, là bần đạo... ...
Lão đạo vừa run run vừa nói.
Gương mặt Bạch Oanh Oanh không chút biểu cảm.
Vẫn nhìn chằm chằm lão đạo như trước.
Sau đó cô ấy cúi đầu nhìn nhìn Châu Trạch trong ngực mình.
Sau đó.
Dường như cô ấy cũng chú ý tới màu tóc của cô ấy phát sinh biến hóa, lúc này dường như cô ấy đã ý thức được cái gì đó, lập tức bước xuống giường, sau đó trực tiếp quỳ xuống bên giường.
- Ông chủ, không phải Oanh Oanh cố ý, Oanh Oanh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên ngủ mất.
- Oanh Oanh thật sự không cố ý hấp thu sát khí của ông chủ, thực sự không phải cố ý.
Oanh Oanh quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thành khẩn và thấp thỏm, giống hệt như một đứa trẻ làm chuyện gì sai lầm, đang chờ đợi người lớn nghiêm phạt.
Ách... ...
Lão đạo suy nghĩ.
Có phải bản thân mình cũng nên quỳ theo cho hợp phong cảnh không?
Nhưng hình như chuyện này chẳng phải lỗi của mình.
Đúng lúc này.
Bởi vì Bạch Oanh Oanh xuống giường dẫn đến trạng thái "giấc ngủ" của Châu Trạch không cách nào tiếp tục.
Thân thể anh khẽ run lên.
Sau đó.
Anh chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này trong tròng mắt anh mang theo một loại huyết sắc điên cuồng, đỏ bừng khiến người ta lạnh run.
CMN!
Lão đạo sợ đến mức trực tiếp run chân, quỳ xuống.
Ông chủ trưng ra bộ dạng như vậy thật là đáng sợ.
Châu Trạch chậm rãi ngồi dậy.
Dường như hình ảnh trong mộng còn chưa hoàn toàn bị xua tan.
Có phần giống với “khi trong mộng là kiếp phù du, khi tỉnh lại vẫn tưởng như đang trong mộng.”
Ngay từ đầu Châu Trạch còn không thấy lão đạo và Bạch Oanh Oanh đang quỳ dưới đất.
Mà hai mắt anh nhắm nghiền.
Chờ một lát sau, khi anh một lần nữa mở mắt ra.
Màu máu trong mắt Châu Trạch mới chậm rãi rút đi, hóa thành thanh minh.
Giấc mộng kia.
Đã kết thúc ngay thời khắc mấu chốt nhất, cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Châu Trạch hơi mất mát, nhưng trong lòng anh cũng có chút may mắn.
Anh nghiêng mặt qua, nhìn Bạch Oanh Oanh còn quỳ dưới đất, chú ý tới biến hóa màu sắc trên tóc Bạch Oanh Oanh, hỏi:
- Tôi nhớ tôi đã nói, chờ thân thể của tôi khôi phục tốt rồi sẽ giúp cô phục hồi như cũ.
- Ông chủ... ...
Bạch Oanh Oanh thấy Châu Trạch tưởng rằng bản thân mình chủ động cố ý hấp thu sát khí trên người anh, lúc này lại càng cúi đầu xuống phải thấp, giải thích nói:
- Ông chủ, khi Oanh Oanh đang xoa bóp giúp ông chủ.
- Đột nhiên sát khí trên người ông chủ tản ra ngoài.
- Oanh Oanh hút vài hơi sau đó lập tức say, sau đó còn lâm vào trạng thái vong ngã, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này lão đạo mở miệng giúp Oanh Oanh chối bỏ trách nhiệm, nói:
- Đúng đó ông chủ, chuyện này cậu không thể trách Oanh Oanh được.
- Là bản thân cậu tinh mãn tự tràn.
- Mộng tinh... ...
Nói đến đây.
Lão đạo cắn cắn bờ môi của mình.
Cúi đầu.
Tự tát cho bản thân mình một bạt tai.
Mình đây.
Miệng thúi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận