Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1191: Là Phủ Quân không sai! (1)

Sau đó, lão đạo hơi kinh ngạc nhìn khắp chung quanh, nói:
- Nơi này rất gần khách sạn lớn nhất Thông Thành.
Khách sạn Thông Thành lớn bởi vì sức ảnh hưởng từ lịch sử của bọn họ, gần như sắp trở thành một cột mốc rồi, rất nhiều tuyến xe buýt đều có trạm lớn ở khách sạn Thông Thành.
- Không sai, rất gần, khách sạn lớn ở ngay cuối đường, nhưng không phải là ông nói muốn tìm nơi có rượu ngon nhất sao, đây, chính là nơi này nha.
- Khách sạn lớn cũng đều đã là lịch sử rồi, hiện tại trang trí rất phế, cũng không hiện đại hóa, nơi này coi như khách sạn cấp bậc cao nhất Thông Thành hiện tại rồi.
- Tôi cũng không hố ông nha.
Vừa nói, tài xế tìm tiền lẻ cho lão đạo.
- Ha, anh nói những chuyện này làm gì, tôi cũng không có ý này.
Lão đạo chào tạm biệt tài xế xong, sau đó lại chủ động chạy đến trước mặt Khánh, mang theo cô ta cùng nhau đi vào cửa xoay.
Về cơ bản, bên trong khách sạn đều sẽ bật máy sưởi, nhiệt độ ở bên trong còn có thể cao hơn rất nhiều so với ở bên ngoài, nhưng lúc lão đạo đi ra khỏi cửa xoay, chợt run một cái.
Tê... Lạnh quá đi, không mở máy sưởi sao?
Mà Khánh – người cùng đi vào với lão đạo.
Lông mày cau lại.
Có vấn đề!
Đúng lúc này, lão đạo há miệng trực tiếp gọi:
- Mẹ nó, quầy lễ tân, đi ra tiếp khách đi chứ!
...
Cùng với tác dụng của máy làm sạch không khí công suất không khí công suất lớn thương hiệu thuần xanh lục* Deadpool của tiệm sách. (ý chỉ hoàn toàn thân thiện với môi trường)
Sương mù trong tiệm bắt đầu từ từ tản đi, không còn dày đặc như trước nữa.
Hứa Thanh Lãng nắm lấy thanh kiếm đồng ở trước mặt mình, bỏ những đồ khác vào trong túi, mang ở trên vai, giống như là người trong giang hồ chuẩn bị đi ra ngoài chém người vậy.
Châu Trạch đi theo cùng đi ra khỏi tiệm sách, nhưng chẳng qua là chỉ đứng ở cửa không tiếp tục đi ra ngoài.
Hứa Thanh Lãng hơi nghi hoặc một chút, xoay người nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Sao vậy?
- Hiện giờ không phải lúc, chờ một chút, hiện tại có một đại nhân vật của địa ngục đang ở Thông Thành.
- Ồ.
Hứa Thanh Lãng thả đồ xuống, ngồi trên tấm thảm ở cửa.
Không khóc không náo không la hét muốn chết.
Đối với cậu ta mà nói, đây là mối thù giết cha giết mẹ.
Vốn dĩ nên không tiếc tất cả mà đi báo thù.
Nhưng nếu vì vậy mà có thể sẽ ảnh hưởng đến đến người khác, cậu ta sẽ không cố ý cưỡng cầu.
Châu Trạch gật đầu một cái, cũng ngồi xuống bên cạnh.
Hai người cứ như vậy ngồi một lúc lâu.
Hứa Thanh Lãng quay đầu nhìn bên trong tiệm sách một cái, nhìn thấy sương mù ít ỏi, mở miệng nói:
- Anh ngồi một lát nữa đi, tôi đi nấu cơm.
- Ừm.
Hứa Thanh Lãng đứng dậy, mang theo túi đồ đặt ở trong tiệm, sau đó mang tạp dề làm bếp vào, vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp lập tức truyền ra tiếng nấu nướng.
Lâm Khả vẫn đứng ở bên cạnh Châu Trạch, nhìn bên trong tiệm sách một chút, mở miệng nói:
- Hứa nương nương thật đúng là một người chu đáo.
- Trên cái thế giới này, người có thể làm tốt mọi thứ, vẫn quá ít, rất nhiều lúc, thông thường cũng đều là thân bất do kỷ.
- Trốn được một lúc, cũng không thoát được một đời, rất nhiều chuyện, đều là kiếp nạn đã định trước.
- Cô đang nói về chuyện tình yêu của cô hay những thứ khác đây?
Lâm Khả nhún vai một cái, nói:
- Vậy ông chủ, anh tính làm như thế nào đây?
- Yên lặng theo dõi thôi.
Châu Trạch ngáp một cái, đứng lên, tiếp tục nói:
- Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, có ai lại cam tâm tình nguyện đánh cược tất cả mọi thứ chứ?
- Đúng là đạo lý này, nhưng tôi cảm thấy nếu như tiếp tục duy trì tình trạng này, có lẽ chuyện sẽ càng hỏng bét hơn.
- Cũng có thể là chuyện cũ như khói.
Châu Trạch nhìn về phía tiệm thuốc ở bên cạnh tiệm sách.
Anh nhớ luật sư An đã từng nói với anh, nói sau khi Trương lão đầu đến tiệm sách, phát hiện ra bố cục tiệm sách rất thú vị.
Chính giữa lõm xuống hai bên nâng cao, vận may như nước chảy, sẽ chảy về hạ lưu, tập trung ở nơi này.
Hiện tại, bên trong tiệm thuốc có một Câu Tân đang nằm đó.
Người đã từng được thần tiên xoa đầu, bây giờ chỉ để dùng như một cái máy phát điện.
Việc gửi gắm mọi chuyện vào trong vận may vô thường mà nói, vốn là rất hoang đường, nhưng thích mơ giấc mơ đẹp, lại chính là bản năng của mỗi con người.
- Đừng... do… dự...
Thiết hàm hàm xuất hiện.
Sau khi Khánh không còn ở bên cạnh nữa, rốt cuộc anh ấy cũng xuất hiện.
Châu Trạch hừ lạnh một tiếng, ngược lại người lười biếng như anh ấy lại vẫn luôn thích duy trì thiết lập con người của mình, oán trời trách đất ghét không khí.
Người như vậy thế mà hết lần này tới lần khác bạn lại không thể nổi giận với anh ấy được, ngược lại anh ấy vẫn luôn như thế.
Kẻ địch ở trước mặt.
Chơi nó!
Kẻ địch bao vây chúng ta rồi.
Chơi nó!
Tối nay chúng ta ăn cái gì?
Chơi nó!
- Ngoan ngoãn, anh ngủ tiếp đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
Ông chủ Châu gãi đầu một cái.
Lại ngồi xổm xuống.
Lại nói với tiểu loli ở bên cạnh:
- Gọi điện thoại cho lão đạo, hỏi thăm tình huống một chút.
Tiểu loli lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của lão đạo.
Điện thoại di động của lão đạo đã rơi vỡ, không thể cảm ứng màn hình được nữa, nhưng điện thoại vẫn có thể gọi tới.
Chẳng qua là, ở chỗ tiểu loli lại truyền ra tiếng nhắc nhở lạnh như băng:
- Số điện thoại ngài gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Lâm Khả thuật lại.
Nghe vậy.
Mắt của ông chủ Châu cũng sáng lên.
Nắm đấm siết chặt theo bản bản năng.
Cuộc sống.
Bỗng nhiên lại tràn đầy hy vọng!
...
- Tiếp khách... Tiếp khách... Tiếp khách...
Dư âm của lão đạo, không ngừng vang vọng lại trong khách sạn.
Da mặt lão đạo kéo căng ra, ông ta cảm giác được có chuyện gì đó không đúng, coi như hôm nay khách sạn nghỉ làm, cũng không thể nào ngay cả một người cũng không có được chứ?
Lúc này, cảm giác nhiệt độ cơ thể lại giảm xuống thêm mấy độ.
Lão đạo theo bản năng lui về phía sau, lui về phía sau, lui về phía sau, đế giày cọ sát với sàn nhà bóng loáng, cọ sát, cọ sát…
Dần dần lui về đến sau lưng Khánh.
Ngay sau đó, lão đạo mạnh mẽ xoay người, muốn chạy ra ngoài từ chỗ cửa xoay bên kia, kết quả cửa xoay bỗng nhiên dừng lại, lão đạo dùng sức đẩy cửa ra, nhưng cánh cửa này vẫn không nhúc nhích như trước.
Xong rồi.
Xong rồi.
Xong rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận