Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1302: Nhanh nhẹn chút (1)

Một người phụ nữ, nếu như vẫn luôn không ngừng lảm nhảm bên tai của bạn khuyên nhủ bạn tiến lên, khích lệ bạn leo lên, giúp bạn phân tích công việc và các mối quan hệ, bạn sẽ cảm thấy cô ấy thực phiền phức.
Nhưng nếu như không phải thật sự quan tâm bạn, cô ấy rảnh rỗi sao?
Ông chủ Châu cũng không quá để ý cô gái da đen đang đi phía sau mình rốt cuộc đang có suy nghĩ gì.
Cũng sẽ không để ý đến việc rốt cuộc những hành động tiếp theo của mình có khiến cho cô gái da đen gây mâu thuẫn với anh không.
Giống như trước đó, một người thông minh như cô gái da đen cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức lợi dụng điểm yếu về chuyện Bỉ Ngạn Hoa làm tiền đặt cược để uy hiếp người khác.
Cô ấy không ngốc đến như vậy, cũng không ngu đến như vậy, không nói ra, có lẽ còn có chút hữu dụng, nói ra rồi, có lẽ thật sự đúng là chán sống rồi.
Chuyện về rượu Bỉ Ngạn Hoa, có thể không nói, nhưng có một chút tình cảm, lại không thể không cầu xin.
- Ông chủ, tôi có thể cảm giác được, thật ra thì anh ấy rất… tôn trọng ngài, anh ấy thật sự không còn là anh ấy của trước kia nữa, anh ấy của hiện tại, càng giống như là có hai loại nhân cách ký ức khác nhau, đây là… cảm giác của tôi.
Châu Trạch vừa đi vừa nghe, còn vừa lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Phun ra một vòng khói.
Châu Trạch rất bình tĩnh mà nói:
- Cô có biết, trên thế giới này, đối với một người, sự mạo phạm lớn nhất là gì không?
- À?
Cô gái da đen sửng sốt một chút, nhưng lúc này cô ấy không dám không trả lời, hơn nữa, chuyện mà cô ấy sợ nhất không phải là nói chuyện với ông chủ, mà là việc ông chủ một mực âm trầm không nói một lời nào.
- Lấy roi đánh thi thể?
Châu Trạch nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nói:
- Không đúng.
- Đó là cái gì? Xin ông chủ chỉ dạy.
- Tro cốt trộn cơm.
- ... - Cô gái da đen.
Con đường, thật ra thì thực sự không dài, tiệm net ở ngay bên kia đường đối diện với tiệm sách, mà viện bảo tàng tượng sáp, thật ra thì ở ngay sau lưng tiệm sách, cũng chỉ cách tiệm sách một vườn hoa nhỏ, đi đường mòn ở giữa cũng chỉ khoảng mấy trăm mét mà thôi.
Có lúc ông chủ Châu cảm giác bản thân giống như đang chơi trò trùm bất động sản.
Giống như, nếu anh không thay đổi loại thói hư tật xấu cũ thích vác đồ mang động vật đưa người về nhà thế này.
Có lẽ sau này, những phố đi bộ buôn bán phồn hoa nhất ở Thông Thành này.
Không đến mấy năm.
Đều sẽ biến thành sản nghiệp của Châu Trạch anh…
Cô gái da đen chỉ cảm thấy tại sao con đường này lại ngắn như vậy?
Cô ấy rất lo lắng, cũng rất sợ, cô ấy sợ Deadpool không lựa chọn con đường chính xác, dù là sự lựa chọn này rất khó khăn, rất khó…
Nhưng bạn muốn nói rốt cuộc bản thân có thể phát sinh được bao nhiêu cảm tình với người em chồng bỗng nhiên từ đâu nhô ra kia.
Đây là chuyện dở hơi.
Cô ấy chỉ quan tâm Deadpool.
Không biết còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không.
Viện bảo tàng tượng sáp, đến rồi.
Không có chuyện đứng ở cửa điều chỉnh hơi thở.
Không có chuyện chần chừ không bước lên để ổn định tâm trạng.
Chân trước vừa tới cửa.
Châu Trạch lập tức trực tiếp đưa tay:
- Két...
Đẩy mở cửa của viện bảo tàng tượng sáp.
Bày ra ở trước mặt Châu Trạch cùng cô gái da đen.
Là:
Tình cảnh Thực Vật Đại Chiến Thây Ma. (Plant vs Zombie)
Trên dưới viện bảo tàng tượng sáp, đều được thực vật bao bọc lại, ở bên trong, cây dây leo điên cuồng bay lượn, giống như là từng sợi roi da mang theo sức mạnh kinh khủng, không ngừng phát ra âm thanh xé toạc không khí.
Mà ở vị trí trung tâm của viện bảo tàng tượng sáp.
Một người đàn ông mặc áo khoác đang quỳ một gối ở nơi đó.
Trên làn da lộ ra ngoài của anh ta, tràn đầy vảy cá lấp lánh.
Vảy cá.
Đoán chừng thứ này là đồ mà ông chủ Châu ghét nhìn thấy nhất trong khoảng thời gian này rồi.
Thậm chí anh còn nói với Hứa Thanh Lãng, tháng sắp tới, cũng không muốn ăn cá.
Không đi vào trong nữa.
Đứng ngay ở cửa.
Không nói lời nào.
Không có biểu hiện gì.
Cứ như vậy mà xem.
Quan sát.
Cô gái da đen đứng ở bên cạnh Châu Trạch, sự khẩn trương trong nội tâm cũng không vì vậy mà giảm bớt được bao nhiêu, huynh đệ tương tàn, quả thật rất khiến cho người ta đau lòng, nhưng cô ấy còn lo lắng, nếu như Deadpool chỉ cố ý làm dáng một chút mà nói, thì vẫn không thể nào vượt qua cửa ải này được.
Cây dây leo của Deadpool, mang theo sức lực rất mạnh mẽ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đánh vỡ được lớp vỏ bên ngoài của người đàn ông mặc áo khoác, tầng ngăn cản ngưng tụ từ hơi nước kia, lộ ra vẻ rất kháng đánh.
Bóng dáng của Deadpool, treo ở bên trên của viện bảo tàng tượng sáp, anh ấy nhìn thấy Châu Trạch, cũng nhìn thấy cô gái da đen đang đứng ở bên cạnh Châu Trạch.
Anh ấy không nói gì.
Chẳng qua là chỉ lặng lẽ tiếp tục công kích.
Đồng thời.
Trước mặt đã xuất hiện dịch ăn mòn, bắt đầu nhỏ giọt xuống.
Lượng rất lớn.
Dường như cũng chỉ có ở trên người Deadpool, cũng chỉ có ở ngay sân nhà của anh ấy, mới có thể xuất hiện loại kỳ quan này.
Giống như một cái nồi lớn.
Úp xuống từ đỉnh đầu vậy.
“Rào” một tiếng.
Dịch ăn mòn giống như là nước máy không cần tiền vậy.
Trút thẳng xuống!
- Xì xì xì... xì xì xì...
Lúc này, truyền ra âm thanh lửa đổ thêm dầu.
Người đàn ông mặc áo khoác ngẩng đầu lên.
Nét mặt của anh ta có chút dữ tợn.
Gần như vặn vẹo.
Anh ta gầm thét lên:
- Tại sao, anh trai, tại sao, anh trai của tôi!
- Ngài nhìn đi, tâm của anh ấy, vẫn hướng về ngài, ông chủ.
Lúc này, cô gái da đen bắt đầu thổi gió bên tai.
Châu Trạch cười không nói.
Như thế này.
Còn chưa đủ.
Lúc này, biểu cảm của cô gái da đen có chút khó coi.
Đột nhiên.
Cô ấy có chút thương tiếc cho Deadpool, thương tiếc cho người đàn ông đã sớm chiều chung sống với cô ấy trong nửa năm nay.
Nồi dịch ăn mòn đầu tiên, chẳng qua là chỉ ăn mòn được thành mấy cái hố trên tầng bảo vệ của người đàn ông mặc áo khoác kia, lại không có thể phá vỡ được tầng ngăn cản này.
Sau đó.
Là thứ nồi thứ hai.
Sau đó nữa.
Là nồi thứ ba!
Rốt cuộc.
Người đàn ông mặc áo khoác cũng di chuyển, anh ta không cách nào tiếp tục kéo dài loại trạng thái bị động chịu đựng này được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận