Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 600: Điện thứ chín

Lục Bình Trực lại miễn cưỡng trợn mắt, phảng phất như vào lúc này, da mặt nhăn nheo của lão lại càng nhăn tợn hơn, người già tầm thường biến thành bộ dáng như lão ta đã sớm chết đi, nhưng rõ ràng lão ta vẫn có thể sống.
Dần dần, lão ta mở miệng nói:
- Thái sơn đã sụp đổ, Minh Hải đã khô.
Ngụ ý.
Chính là mày cầm kiếm tiền triều.
Trảm quan lại hôm nay?
Màn trang bức này nhìn như rất dọa người, nhưng lại không chân chính.
Chủ nhân U Minh Chi Hải gần như đã thành truyền thuyết.
Nhất mạch Thái Sơn phủ quân đã sớm chết, một đời phủ quân cuối cùng cũng đã mất tung mất tích vào ngàn năm trước.
Tên tuổi cực kỳ lớn.
Nhưng đó chỉ là mây khói trong quá khứ.
- Sao?
Luật sư An xoa xoa cổ tay của mình, trực tiếp cười nói:
- Dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn cái tên kéo dài hơi tàn nhà ngươi đúng không? Tôi nghĩ ông co lại chỗ này, mỗi ngày dựa vào những mảnh vỡ linh hồn kia để kéo dài tánh mạng, đúng không?
Lục Bình Trực gật đầu, không phủ nhận, thoải mái thừa nhận.
Lão thừa nhận chính mình đã suy yếu, cũng thừa nhận quẫn cảnh của mình lúc này, không đỏ mặt, cũng không phát điên.
Đồng thời.
Hỏi:
- Thế nào?
Đây là phản vấn, ý là, các người định làm khó dễ ta?
Rất kiêu ngạo, rất ngông cuồng, phảng phất như Phật vốn sẽ không đặt hai người trước mặt vào mắt.
Nếu không tính Địa Tạng Vương Bồ Tát phía sau màn.
Như vậy.
Thập Điện Diêm La gần như có thể tính là trung tâm quyền lực trên mặt nổi của âm ty.
Tên Lục Bình Trực này từng làm ở nơi kia, thực sự có lực lượng nói hai chữ "thế nào".
- Cũng chẳng còn cách nào, xấu hổ, ông chủ bên cạnh tôi là người ghét ác như cừu, cả ngày chuyện gì cũng không làm, chỉ nghĩ tới chuyện vì nước vì dân, bảo vệ một phương bình an.
- Ngài làm sai.
- Cũng chỉ có thể đưa ngài lên đường.
Luật sư An nhún vai, thật ra, từ lúc mới vừa bắt đầu khi báo chức quan của mình ra, đồng nghĩa với chuyện hôm nay không thể làm tốt.
Một là vừa lúc lão già này giấu mình trong Thông Thành, nếu lão ta tiếp tục nuốt tàn hồn như vậy, công trạng của toàn bộ quỷ sai Thông Thành đều sẽ bị ảnh hưởng.
Thứ hai là vì lão ta không chỉ nhắm vào vong hồn, còn nhắm vào người sống.
Đương nhiên, còn có lý do thứ ba, đó là vì luật sư An chú ý tới, mới vừa rồi mỹ nhân "phong nhã" bên cạnh lão đầu đã có cử chỉ chán ghét ông chủ nhà mình.
- Ha ha.
Lục Bình Trực khinh thường cười cười.
- Tôi còn cảm thấy khôi lỗi tôi làm ra, chịu trách nhiệm ra ngoài sưu tầm vong hồn cho tôi, tốc độ này thật sự quá chậm. Vốn định để hai người thay tôi làm việc, nhưng các người lại không biết điều như vậy.
- Chậc chậc.
Luật sư An lắc đầu.
- Thật chơi cáo mượn oai hùm tới nghiện rồi sao?
Quả thật có không ít quỷ sai dương gian đầu phục cho các thế lực ở cõi âm, nhưng trong lòng mọi người đều biết, bán mình cũng phải bán được cái giá tốt.
- Một tiểu quan lại như ông cũng muốn thu phục chúng tôi?
- Nếu một mình tôi không đủ, vậy thì dẫn theo cả điện thứ chín đi.
Lục Bình Trực hé miệng.
Trong nháy mắt.
Từng đạo quang điểm phun ra từ trong miệng lão ta.
Gian nhà vốn trống rỗng rách nát, vào lúc này lại có cảm giác bị lấp đầy.
Nguyên một đám quỷ âm ty mặc quần áo phong cách cổ xưa, đầu đội khăn chít đứng khắp bốn phía, ánh mắt bọn họ dại ra, đều nhắm hai mắt, phảng phất như đang ngủ say, như thể rắn đang ngủ đông.
Lúc này.
Dù là luật sư An mí mắt cũng phải nhảy lên.
Sự phô trương này.
Hơi kinh khủng.
Mẹ nó.
Không phải mày phạm tội nhập cư trái phép mà trốn tới đây sao?
Con mẹ nó, đây là cái quỷ gì?
Phúc lợi của địa ngục quá kém, nhân viên công vụ tập thể xuống biển sao?
- Tôi không đủ khả năng, nhưng cộng thêm bọn họ đã đủ rồi chứ?
Phảng phất như song phương cần buôn bán, đang trả giá.
Luật sư An tiến tới trước mặt một quan tài, đưa tay quơ quơ, đối phương là linh hồn thể, đương nhiên sờ không được, nhưng quan uy nhàn nhạt này không giả được.
Những thứ đồ chơi này đều là thật, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ lại suy yếu vô cùng, cho nên tất cả đều lâm vào ngủ say.
- Tới cùng địa ngục đã xảy ra chuyện gì?
Luật sư An cau mày.
Anh ta vẫn luôn giữ liên lạc với địa ngục, nhưng lúc này, một màn trước mắt lại khiến anh ta cảm thấy, thật ra những chuyện bản thân mình biết được vẫn quá ít.
Hoặc có lẽ là, có những chuyện, không phải thế lực mà anh ta liên hệ cố ý không nói cho anh ta, mà ngay cả chính bản thân bọn họ cũng không biết.
- Người có ta hồn bảy phách, bọn ta cần một phách trong đó để bồi bổ, phải làm sao để lấy được mà không khiến âm ty phát hiện, đi sưu tầm, tôi nghĩ, các người tinh thông hơn tôi.
- Giúp tôi, giúp chúng tôi.
- Ngày sau.
- Chờ khi những người nơi này thức tỉnh.
- Chúng ta cùng nhau.
- Mang tới thiên đại tiền đồ cho các người!
- Quỷ sai dương gian.
- Không làm cũng được.
- Điện thứ chín ở âm ty.
- Có thể cho hai người một thân phận âm tào!
- Thật ra âm tào không thể so với tuần kiểm, lại càng không cách nào so với phán quan.
- Nhưng đó là điện thứ chín, là điện thứ chín một trong Thập Điện Diêm La, nếu làm một âm tào ở nơi này, quyền thế sẽ tương đương với chủ nhiệm phòng làm việc của bộ môn có quyền hành nào đó trong thủ đô, ẩn giấu quyền bính và địa vị thế nào, không cần nói cũng biết.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Lại nặng nề mà phun ra.
Mẹ nó.
Không thể không nói.
Anh ta động tâm!
Nếu có thể thu được một thân phận trở về âm tào.
Mặc dù không thể phong quang được như bản thân mình đã mơ thấy, nhưng cũng có thể tính là có đại thụ bảo bọc, cho dù không thể phong quang tự do như khi mình làm tuần kiểm, nhưng không ai dám trêu chọc mình.
Hơn nữa.
Lão đầu này trực tiếp phô trương như vậy, vừa xuất hiện đã lấy khí thế làm nền.
Tương đương với có thể vận dụng kỹ xảo thương lượng đến cực điểm.
Nhưng.
Nhưng.
Nhưng.
Điện thứ chín thì thế nào?
Bên cạnh lão tử là bắp đùi lóe lên tia sáng vàng kim rực rỡ!
Luật sư An nhìn về Châu Trạch đứng bên cạnh mình.
A.
Không đúng.
Vì sao trong mắt ông chủ lại tỏa sáng?
Mả mẹ nó.
Không phải đâu!
Quả thật.
Ông chủ Châu động tâm.
Vào lúc hồn ảnh những quan này lại xuất hiện.
Anh bắt đầu hưng phấn lên.
Nhưng không phải anh đồng ý vì thứ gọi là tiền đồ kia.
Cũng không phải là vì một bước lên mây.
Cảm giác hưng phấn này.
Đến từ sâu trong nội tâm mình.
Châu Trạch cắn răng.
Cưỡng ép khắc chế tâm tình mình.
Anh biết.
Là sau khi nhìn thấy những hồn ảnh này.
Cái vị trong cơ thể mình.
Đói bụng!
Nhưng ông chủ Châu không thể thả doanh câu ra vào lúc này, để anh ta ăn một bữa tiệc lớn.
Số lượng lớn như vậy.
Nếu doanh câu nuốt sạch.
Vậy mình cũng liền xong đời.
Một doanh câu đói khát hư nhược, đối với Châu Trạch, đó mới là doanh câu tốt nhất.
Thậm chí ông chủ Châu đã gửi tin nhắn cho ba quỷ sai kia, để bọn họ đi thăm dò chuyện Phật xá lợi ở Từ Châu, tốt nhất là có thể trộm lấy viên xá lợi kia.
Cứ như vậy, sau này mỗi khi doanh câu cắn nuốt linh hồn, khôi phục một chút, bản thân mình lại trực tiếp kiên trì tiến đến trước mặt xá lợi, lần lượt mổ một cái.
Điều tiết cân đối một chút.
Luật sư An hiểu sai ý, cho rằng ông chủ nhà mình động lòng, anh động lòng tôi còn chơi đùa cái rắm!
Lúc này, anh ta hô lên:
- Ông tưởng lão tử là người chưa từng va chạm xã hội sao?
- Hứa với ông?
- Hứa với các ông?
- Điện thứ chín tốt như vậy, các người không ở đó.
- Lại tới nơi này như đám chó nhà có tang làm gì?
- Chắc chắn âm ty đã xảy ra biến cố gì đó, các người đừng hòng sử dụng chúng tôi như súng đạn!
Lục Bình Trực chắp chắp miệng.
Hơi tiếc nuối nhìn Châu Trạch còn đang cố gắng khắc chế hưng phấn xung động bên kia.
Rõ ràng nơi này có một kẻ ngu si động tâm.
Ai biết vẫn có một người biết chuyện.
Ai.
Không lừa bịp được.
Đương nhiên, nếu Lục Bình Trực biết nguyên nhân ông chủ Châu hưng phấn là vì cái gì, đoán chừng lão ta sẽ không tiếc nuối như vậy.
- Không hài lòng, đã vậy, tiễn khách đi.
Lục Bình Trực giơ bàn tay khô héo của bản thân mình lên.
Trong lúc nhất thời.
Tất cả quan lại bốn phía đều bay trở về trong cơ thể lão ta, đồng thời, một đạo lam quang nhàn nhạt bao phủ, như mai rùa.
Người phụ nữ kia đi ra khỏi màn sáng.
Khom lưng hạ thấp người nói:
- Hai vị, xin mời.
- Ha ha.
Đột nhiên luật sư An cảm thấy lão đầu này thật thú vị, rất thú vị.
Lập tức.
Bạch cốt thủ của luật sư An lộ ra.
Người phụ nữ trực tiếp bị luật sư An bắt lấy ngực.
Xúc cảm không tệ, còn khá hơn cả silicon, chắc chắn người phụ nữ này được dùng tài liệu đặc biệt làm ra.
- Anh thích thì cứ lấy chơi đi.
Lão nhân nói.
- Tao chơi cmm!
Bạch cốt thủ của luật sư An trực tiếp xẹt qua cổ người phụ nữ, da người phụ nữ rạn nứt, sau đó bắt đầu nhíu lại, cả người như một đóa hoa đang héo rũ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Đây là da người?
Không.
Đây là da heo!
Lấy da heo làm người, mệt cho mình mới vừa rồi còn cảm thấy làn da người này trơn thuận như vậy.
Bạch cốt thủ của luật sư An không ngừng lại, trực tiếp bắt tới màn sáng trước mặt!
- Ông!
Màn sáng bắt đầu run lên.
Nhưng bạch cốt thủ của luật sư An không cách nào tiến thêm.
Ông lão hạ mí mắt, khóe miệng phảng phất như mang theo nụ cười khinh thường.
Không phá nổi mai rùa của mình!
Luật sư An theo bản năng quay đầu nhìn về phía ông chủ nhà mình.
Ông chủ.
Không phải ông chủ còn đang mơ xuân thu đại mộng đấy chứ?
Quả thật Châu Trạch vẫn đang đứng nơi đó không nhúc nhích.
Phảng phất như đang xem kịch.
Tên khốn tên Lục Bình Trực này vẫn chưa định rời khỏi nơi đây, cũng không nói sẽ thu tay lại mặc kệ, đương nhiên, lão ta sẽ không thu tay lại mặc kệ, nếu không bản thân lão ta sẽ không cách nào sống nổi.
Cũng bởi vậy.
Sự hiện hữu của lão ta.
Vốn đã đứng ở lập trường đối lập với Châu Trạch.
Ông chủ Châu không thể để một người nguy hại tới địa giới Thông Thành đồng thời còn nguy hại tới công trạng của mình tiếp tục tồn tại.
Ra tay.
Là nhất định.
Giống như trước khi hai phe hắc đạo sống mái với nhau.
Phải giảng đạo lý, sau đó lại kéo quan hệ, hai bên hắc bạch và ô dù… Sau đó lại kéo nhau ra ngoài chạy một vòng.
Nếu không cách nào nói thông.
Vậy thì phái tiểu đệ ra chém nhau!
Vậy mà.
Châu Trạch vẫn không động.
Tiếp tục đứng.
Bất kể luật sư An dùng ánh mắt ra hiệu thế nào.
Dường như Châu Trạch hoàn toàn không chú ý tới.
- Để cho tôi... ... đi ra... ...
- Mơ tưởng!
- Để cho tôi... ... đi ra... ...
- Nằm mơ!
- Tôi muốn... ... đi ra... ...
- Không có cửa đâu!
- Nói chuyện... ... Nói chuyện... ...
- Không nói chuyện.
Chuyện như thả hổ về rừng này, ông chủ Châu sẽ không làm.
Trong chuyện này.
Anh vẫn rất thanh tỉnh.
- Tôi... ... cần... ...
- Anh cầu tôi sao? Anh cầu tôi sao? Đến, nhanh cầu tôi đi?
- Anh giả đáng yêu, làm nũng một chút.
- Nói không chừng bỗng nhiên tôi mềm lòng, sẽ mở phong ấn ra để anh ra ngoài ăn cơm?
Bên kia.
Im lặng.
Nhưng chỉ chốc lát sau.
- Cách dùng... ... chứng nhận quỷ sai... ... Phủ Quân... ... tôi... ... nói cho... ... anh... ...
- Là cách dùng gì?
Châu Trạch hỏi.
- Anh... ... cầu... ... tôi... ... đi... ...
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận