Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1739: Anh không xứng (1)

Tí tách… tí tách… tí tách
Âm thanh của giọt nước, rõ ràng đến như vậy, thậm chí, còn có thể nói là vang dội.
Cho dù bạn vẫn luôn nhắm chặt mắt, muốn nói với bản thân đừng nên chú ý đến những thứ đó nữa, đừng nên chú ý đến những thứ đó nữa, cũng đã đào một cái hố chôn đầu của mình vào rồi.
Nhưng tiếng động kia, lại một lần nữa vang lên ở trong đầu của bạn —— nổ vang.
Nổ cho đầu của bạn ong ong ong, nổ cho ý thức của bạn rơi vào một loại trạng thái hỗn loạn.
Dưới trạng thái không thể làm được gì, cuối cùng không thể không mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Châu Trạch ngồi dậy từ dưới mặt đất, hai tay đặt ở trên đầu gối của mình.
Khung cảnh quen thuộc, giấc mộng quen thuộc.
Bên dưới người anh, là một mặt nước, bốn phía, chỉ là một vùng tối đen.
Không đúng.
Lần này.
Có một điểm đã khác.
Đó chính trong tầm mắt ở ngay trước mặt, bóng sáng ở dưới mặt nước kia, không thấy nữa.
Châu Trạch chậm rãi đứng lên, đi đến vị trí ở trong trí nhớ kia, dưới chân, vẫn còn có một vết nứt ở nơi đó, nhưng ở bên dưới, vỏ kiếm, đã không thấy nữa.
Tâm lý ôm may mắn, cũng không tồn tại, Châu Trạch cũng sẽ không ngây thơ mà đi suy nghĩ hão huyền vào lúc này, thay vào đó, là một nỗi sợ hãi không giải thích được.
Mọi người luôn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi theo bản năng với những thứ mà bản thân không thể khống chế được, đây là bản năng của con người.
Châu Trạch xoay người.
Nhìn khắp bốn phía.
Thanh kiếm.
Đã đi đâu rồi?
Bốn phía, những nơi nằm trong tầm mắt, tất cả đều là tối đen, tối đen một cách triệt để, sẽ khiến cho người ta theo bản năng mà nghĩ đến nơi sâu bên trong bóng tối, rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì.
Tí tách… tí tách… tí tách…
Tiếng của những giọt nước, vẫn còn tiếp tục, không biết mệt mỏi.
Châu Trạch từ từ nhắm mắt lại.
Nếu như không nhìn thấy gì cả, vậy thì không nhìn nữa.
Chẳng qua là.
Hết lần này tới lần khác lại không như mong muốn.
Lúc đôi mắt vừa mới nhắm lại.
Vị trí lồng ngực của anh.
Lại truyền đến một trận cảm giác quặn đau.
Châu Trạch lại mở mắt ra, cúi đầu xuống, nhìn xuống phía dưới.
Ở vị trí ngực trái của mình, phần mũi của một thanh kiếm, đã lộ ra ngoài.
Hiên Viên kiếm.
Đã đâm vào thân thể của anh rồi sao?
Châu Trạch không biết, giấc mộng này, rốt cuộc mang ý nghĩa như thế nào, bởi vì anh chưa kịp hỏi thăm Giải Trãi một chút, cũng chưa kịp đi hỏi thăm Bồ tát một chút.
Nếu như có thể mà nói, thực sự muốn hỏi bọn họ một chút, lúc “tai họa ập tới”, khi nhìn thấy thanh kiếm đó, rốt cuộc các người đang ở nơi nào?
Nhưng bất kể như thế nào.
So với việc hiện tại, cái bóng của hiên Viên kiếm ở dưới mặt nước.
Lúc này đã chìm vào trong cơ thể của anh.
Từ mức độ mà nói, trình độ vượt cấp đã không phải là một hai phần nữa rồi.
Trong lúc mơ hồ, có thể nhận ra được, thanh kiếm đang hướng vào, mục tiêu của nó, hằn chính là… anh.
Mũi kiếm bắt đầu dự định đâm xuyên ra ngoài, theo đó, là sự đau đớn kịch liệt.
Xương sườn của anh đang bị ma sát một cách điên cuồng, trái tim của anh như đang phải chịu đựng “nghiền xoắn” hết bên này tới bên khác, giống như là bị ném vào trong một máy trộn bê tông vậy, đang không ngừng lại lặp lại loại tuần hoàn này.
Chỉ tiếc.
Đây là giấc mộng.
Mộng được hình thành từ bạn, cũng là giấc mộng của bạn, nhưng thông thường, giấc mộng sẽ không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chủ nhân.
Trên trán của Châu Trạch, đã hiện đầy mồ hôi, quá trình mà hiện tại anh đang phải chịu đựng này, không thua gì một trận cực hình thực sự cả.
- Ông!
Hai tay của Châu Trạch.
Bắt được mũi kiếm.
Anh đang thử rút thanh kiếm này ra khỏi cơ thể mình từng chút từng chút một.
- Ầm!
Vào khoảnh khắc thanh kiếm được rút ra.
Châu Trạch cảm giác được, dường như sức sống của mình cũng đang bị cưỡng chế rút ra trên diện rộng.
Một loại cảm giác tuyệt vọng và cô đơn, dùng một loại tốc độ liền mạch, bao trùm xuống.
Lại phối hợp thêm hoàn cảnh tối đen ở nơi này vào thời điểm này.
Khiến người ta không thể không liên tưởng đến một ngôi mộ.
Đây là.
Ngôi mộ của chính anh.

- Hô…
Ngồi bật dậy ở trên giường.
Ngoài cửa sổ, đã là một mảng tối đen rồi.
Chiếc giường quen thuộc, trần nhà quen thuộc, cùng với, một điều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa —— người bên gối.
Oanh Oanh nhắm hai mắt, hàng lông mi tinh xảo lại lộ ra vẻ đáng yêu đến vậy.
Chẳng qua là, rất nhanh, Châu Trạch đã ý thức được có điểm không được bình thường, nói chung, hiện tại, mặc dù thỉnh thoảng Oanh Oanh cũng sẽ ngủ, nhưng mỗi lần khi anh tỉnh giấc, thì cô ấy cũng sẽ cảm nhận được và tỉnh giấc ngay lập tức.
Tình huống tương tự như hiện tại, anh đã tỉnh rồi, nhưng cô ấy vẫn còn đang ngủ say, gần như là không có.
Giấc mộng.
Đã tỉnh rồi sao?
- Xì xì xì xì xì xì… Xì xì xì xì xì xì…
Tiếng động của cành lá, vang lên.
Trên trần nhà của căn phòng, xuất hiện một mảng cây cối xanh biếc.
Ngay sau đó.
Một đóa hoa sen nở rộ.
Trong phòng ngủ.
Ngay lập tức tràn ngập một mùi hương thơm thoang thoảng.
Châu Trạch vẫn ngồi ở trên giường không hề động đậy, lẳng lặng nhìn ở bên dưới đóa hoa sen, mọc ra từng đoạn lại từng đoạn củ sen.
Củ sen chậm rãi kết nối lại với nhau.
Ngay sau đó.
Bắt đầu những biến hóa tinh vi hơn.
Cuối cùng.
Hình tượng một người đàn ông trưởng thành, xuất hiện ở trước mặt của Châu Trạch, anh ta ngồi xuống ở trên chiếc ghế đằng sau bàn đọc sách, ánh mắt nhìn thẳng vào Châu Trạch.
Loại mắt đối mắt này, cũng không kéo dài quá lâu, người ở đối diện đã lên tiếng nói:
- Trở về, thì đã trực tiếp ngủ?
Trên gương mặt của Nửa gương mặt, đang treo dáng vẻ giễu cợt đặc trưng của anh ta.
Trong giọng nói, cũng toát ra một loại bất mãn rất rõ ràng.
Đúng vậy, là bất mãn.
Sau khi hồi phục, anh ta đã phát hiện bản thân đã biến thành người củ sen, nghe nói, giống như một vị anh hùng khác trong truyền thuyết thần thoại – người là bạn của tốt của rất nhiều người, cũng đi theo con đường như vậy.
Hai ngày này, trừ việc ăn người phụ nữ kia ra, anh ta vẫn luôn chờ đợi, đợi Châu Trạch cùng người kia trở về.
Anh ta đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, cũng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận