Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1738: Tốt (2)

Cô gái da đen và Tiểu loli lái xe tới đón, chỉ là để lại quá ít người, không cách nào làm được một biểu ngữ rồi nhân tiện hô to mấy tiếng “chào mừng chào mừng” giống như mấy đội cổ vũ được.
Luật sư An chủ động chạy tới mở cửa xe ra, trước tiên để cho Châu Trạch cùng Oanh Oanh ngồi vào hàng ghế ở phía sau xe, đồng thời mở cửa xe vị trí chỗ ngồi cạnh tài xế ra, để cho lão đạo ngồi vào.
Bản thân anh ta.
Thì chịu trách nhiệm lái xe.
Về phần những người còn lại bao gồm cả hai người cô gái da đen và Tiểu loli – những người đã lái xe tới, đều chỉ có thể đứng ở trước sân bay đón xe taxi mà thôi.
Sau khi lên xe.
Đã có thể nằm thoải mái hơn một chút.
Đầu của Châu Trạch tựa ở trên chân của Oanh Oanh, tiếp tục nhắm mắt.
Bên dưới đầu, anh có thể cảm nhận được rõ ràng tóc của mình đang ma sát với tất chân trên chân của Oanh Oanh, đây hẳn là một trong những âm thanh tuyệt vời nhất cõi đời này đi.
Lão đạo ngồi vị trí phó lái, yên lặng không nói gì.
Lúc đến cửa tiệm sách, luật sư An ân cần xuống xe mở cửa ra, để cho ông chủ nhà mình và Oanh Oanh xuống xe.
- Ông chủ mệt mỏi rồi, để cho ông chủ đi nghỉ ngơi sớm một chút đi. – Luật sư An sốt sắng dặn dò.
Chờ sau khi nhìn thấy Oanh Oanh đỡ ông chủ tiến vào trong tiệm sách.
Luật sư An lại lập tức lên xe.
Hô hấp, có chút gấp gáp, chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi.
Cũng chính bởi vì mấy năm qua luật sư An đã từng gặp quá nhiều cảnh tượng hoành tráng rồi.
Thành tựu mang Diêm Vương đi măm măm kỹ nữ cũng đã được bật sáng.
Cho nên lúc ngồi ở bên cạnh Phủ Quân.
Mới có thể để cho bản thân cố gắng biểu hiện ra tự nhiên một chút.
Không thấy người chính trực như Trương lão đầu, hôm nay khi lên máy bay và nhìn thấy lão đạo ngồi ở đó, thiếu chút nữa thì bắp chân đã bị chuột rút rồi sao?
- Bây giờ tôi sẽ đưa ngài đi gặp họa sĩ.
Luật sư An có rất nhiều tín điều trong cuộc sống, nhưng có một điều, chắc chắn là quan trọng hàng đầu, đó chính là phải hoàn thành lời phân phó của lãnh đạo.
Lão đạo gật đầu một cái.
Hai mươi phút sau, xe lái vào bên trong một khu biệt thự nằm ở bên dưới khu thắng cảnh Quân Sơn.
Biệt thự dạng phố*, trong sân là một cái đình nhỏ.
(*1 dạng kiến trúc xây dựng, Biệt thự phố là sự kết hợp giữa nhà ống cao tầng và kiến trúc biệt thự nên sở hữu phong cách mới lạ và rất thu hút)
Ở trong đình có treo hai tấm bảng, mặc dù đã cố ý làm cho cũ đi rồi, nhưng còn có thể nhìn ra được là còn rất “mới”.
Một bên viết: Chúng sinh bình đẳng
Bên còn lại viết: An hưởng thái bình
Không có chút cân đối nào, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì.
Luật sư An nhấn chuông cửa.
Rất nhanh.
Một ông lão với mái tóc bạc trắng đi ra.
Đối với phần lớn mọi người mà nói.
Nhất là người làm trong phương diện văn hóa truyền thống mà nói.
Bạn không có chút tóc bạc hay chòm râu bạc phơ, thì hình như thật sự là có chút thiếu gì đó.
- Tần Triệu Minh, Phó hội trưởng hiệp hội thư pháp của Thông Thành.
Luật sư An lập tức tiến lên giới thiệu.
- Xin chào.
Đối phương cũng rất nhiệt tình mà chào hỏi, cũng không biết rốt cuộc là luật sư An đã dùng phương pháp gì, mà có thể thu mua được người ta chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi như vậy.
Đương nhiên là “mua” rồi.
Phải biết lần này, anh ta đang mang theo ai tới.
Luật sư An cũng không muốn đối phương giả trang thành dáng vẻ văn nhân thanh cao gì đó ở trước mặt anh.
Ngược lại thì anh cũng thấy không sao cả, nhưng nếu như khiến cho vị ở bên cạnh anh đây khó chịu, ha ha…
Bạn nói xem, bạn không muốn làm quan, không muốn giàu sang, vậy bạn còn có thể vĩnh viễn không thành ma được sao?
Đối phương nhiệt tình dẫn hai người luật sư An vào phòng khách.
Trong nhà chỉ có một mình ông ấy mà thôi.
Thật giống như lãnh đạo đến thị sát tình hình thực tế trước khi giải tỏa vậy.
Ở chính giữa phòng khách, nơi vốn được đặt bàn cơm đã sớm được thay bằng một chiếc bàn vẽ, bút mực đều đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Luật sư An đứng ở bên cạnh, trong nụ cười mang theo chút câu nệ.
- Ngài muốn vẽ cái gì?
Tần lão tiên sinh hỏi.
Lão đạo đi tới trước bàn vẽ.
Nói:
- Sơn thủy.
Ầy…
Lão họa sĩ sửng sốt một phen, chủ đề này, thật sự rất rộng nha, cho nên, theo bản năng nhìn về phía luật sư An.
- Cứ họa sơn thủy đi.
Luật sư An lặp lại.
- Chỉ họa sơn thủy?
- Họa đi!
- Được rồi.
Họa sĩ chuẩn bị bắt đầu.
Lão đạo lặng lẽ đi tới sau lưng họa sĩ.
Nhắm mắt lại.
Đột nhiên.
Lão họa sĩ chợt cảm thấy trong đầu mình xuất hiện một bức tranh, trong bức tranh, rừng sâu rậm rạp, trúc xanh rợp bóng, suối chảy róc rách.
Ngay sau đó.
Lão đạo đi ra khỏi phòng khách, đi ra ngoài sân.
- Ngài uống loại trà gì? Ở đây có Long tỉnh và trà Mao tiêm thượng hạng.
- Coca.
- … - Luật sư An.
Hơi thở hơi bị gián đoạn một chút.
Luật sư An tiếp tục nghiêm túc hỏi:
- Thêm đá hay là nhiệt độ bình thường?
- Thêm đá.
- Có ngay.
Chờ đến lúc luật sư An bưng Coca thêm đá ra.
Nhìn thấy lão đạo đã ngồi ở trong đình hóng mát rồi.
Luật sư An đưa coca tới, đồng thời còn đặt thêm một ít quả khô.
Lão đạo ngồi ở nơi đó thưởng thức coca.
Luật sư An chờ đợi ở ngay bên cạnh.
Thời gian.
Từng giây từng phút trôi qua.
Từ buổi sáng.
Đứng cho đến khi mặt trời lặn.
Trong phòng khách, vị họa sĩ kia như thể không khát cũng không đói lại càng không biết mệt, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy được ông ta vẫn còn tiếp tục vẽ tranh với tinh thần phấn chấn.
Luật sư An cũng không dám khát không dám đói càng không dám mệt, tiếp tục duy trì đứng ở đó, giống như là người xuất thân từ khóa huấn luyện đặc biệt của đội danh dự vậy.
Lão đạo dùng tay cầm một miếng mứt hoa quả lên, bỏ vào trong miệng, từ từ nhai kỹ.
Rốt cuộc.
Mở miệng nói:
- Anh muốn điều gì?
Luật sư An nhất thời cả kinh.
Ngay sau đó theo thói quen quỳ sụp xuống đất.
Mở miệng nói:
- Tôi không cầu mong gì khác!
- Tốt.
Tinh thần của luật sư An vô cùng kích động!
Nhưng mà.
Năm phút trôi qua.
Mười lăm phút đồng hồ trôi qua.
Một giờ trôi qua.
Ba giờ trôi qua.
Vầng trăng sáng cũng đã treo trên cao rồi.
Gió đêm cũng đã bắt đầu thổi đến lạnh người rồi.
Ngoại trừ chữ “tốt” kia, chính là.
Không còn gì nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận