Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 260: Lại vào sở nghiên cứu

Đêm xuống.
Trên ghế dài trong công viên phía sau cục cảnh sát, có hai người đang ngồi.
Một bên là đàn ông.
Bên kia cũng là đàn ông.
Trương Yến Phong lấy gói thuốc từ trong túi ra, đưa cho Châu Trạch một điếu, sau đó anh ta cũng tự lấy một điếu ngậm vào miệng.
Bọn họ đã ngồi như vậy từ rất lâu rồi.
Lão đạo và Đường Thi đang đứng ở cách đó không xa.
- Lầm bà lầm bầm.
Hiển nhiên Đường Thi rất không hài lòng với phong cách làm việc dài dòng dây dưa của Châu Trạch, dựa theo thói quen của cô ấy, chỉ cần trực tiếp đánh ngất tên cảnh sát kia không phải là xong rồi sao.
- Lão Trương, tin tưởng tôi, chuyện lần này, phương thức ổn thỏa nhất chính là để tôi xuống dưới xem tình huống trước. Cho dù ngày mai những chuyên gia kia có đến, cũng không thể nào tạo thành hiệu quả tốt như chính bản thân tôi xuống dưới.
Trương Yến Phong im lặng không nói, chỉ lặng lẽ phun ra một vòng khói thuốc.
- Tôi không cần phải lừa anh làm gì, thật đấy.
- Phía dưới là phòng nghiên cứu vi khuẩn của quân Nhật trước kia, anh có thể xác định sau khi bản thân mình xuống dưới sẽ không khiến khí độc gì đó tiết ra ngoài sao? - Trương Yến Phong trầm giọng nói: - Anh có biết trong khu bên này rốt cuộc có bao nhiêu người đang sinh sống không?
- Tôi có thể nói rõ cho anh biết, nếu sau khi xuống dưới gặp phải tình huống xấu nhất, đến lúc đó một khi nó bùng nổ, chắc chắn sẽ tạo thành thương tổn còn lớn hơn so với việc rò rỉ khí độc nhiều.
Ngẫm lại thân thể bị tàn phá kia, cuối cùng ngay cả chính anh ta cũng không cách nào khống chế bản thân mình được. Nếu như lại để anh ta thức tỉnh, chắc chắn sẽ tạo thành hậu quả vô cùng đáng sợ.
- Anh có thể đánh tôi ngất đi.
Trương Yến Phong ném đầu thuốc lá xuống đất, giẫm lên.
- Cái gì? - Châu Trạch sửng sốt một chút.
- Tôi vẫn một mực chờ anh đánh tôi ngất xỉu, đương nhiên, tôi sẽ phản kháng, bởi vì đây là chức trách của tôi, nhưng tôi tin tưởng loại người như anh... Có năng lực đánh tôi ngất xỉu trước khi tôi kịp phản kháng. Đến lúc đó, anh muốn làm gì tôi cũng chẳng thể ngăn cản được.
- Tại sao anh lại cố chấp như vậy chứ! - Châu Trạch có chút bất đắc dĩ nói.
- Cố chấp, không phải tôi mà là anh.
Trương Yến Phong đưa tay chỉ Đường Thi và lão đạo đang đứng đợi dưới đèn đường phía trước, nói:
- Cô bé kia đã từng giết người đúng không.
Châu Trạch không trả lời.
- Vừa nhìn thấy cô ấy tôi đã rõ ràng, ha ha, trước đây tôi đã từng đi lính, sau đó lại làm cảnh sát hình sự, lăn lộn trong giới này rất nhiều năm, người cùng hung cực ác cỡ nào tôi cũng đã gặp không ít.
- Cô gái có ánh mắt như vậy, tôi vừa nhìn đã biết cô ấy đã từng giết người, hơn nữa còn là loại người hoàn toàn không coi tính mạng người khác ra gì.
- Nếu như tôi không tin anh, lúc ở cục cảnh sát tôi đã sai người bắt lấy cô ấy, sau đó tiến hành điều tra thân phận của cô ấy.
Châu Trạch cười cười: - Không thể điều tra ra được.
Trương Yến Phong có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Châu Trạch.
- Trên thế giới này có rất nhiều thứ anh không thể điều tra ra được, thực sự, trước đây khi anh bắt tôi, không phải cũng không thể điều tra được gì từ trên người tôi sao?
- Nhưng tôi có thể nói rõ cho anh biết, một năm qua, tôi đã đưa không biết bao nhiêu người xuống địa ngục.
- Vậy vì sao anh lại nguyện ý ngồi đây với tôi lâu như vậy? - Trương Yến Phong có chút tò mò nói.
Quan hệ giữa hai người vẫn luôn biến hóa, ngay từ đầu, Châu Trạch là người bị tình nghi, Trương Yến Phong là cảnh sát, sau đó, hai người lại là "bạn trong ngục", mà bây giờ, hai người lại càng giống với bạn bè trong nghề có chút thưởng thức tôn trọng nhau.
- Thứ nhất, hiện tại còn chưa tới nửa đêm, sắc trời còn sớm.
- Thứ hai, tôi cảm thấy anh là một cảnh sát tốt, tôi nguyện ý lãng phí một chút thời gian để thuyết phục anh.
- Có phải tôi nên vì thế mà cảm thấy vinh hạnh không?
Châu Trạch đứng lên, Trương Yến Phong cũng bị anh kéo theo cùng nhau đứng lên.
- Tôi tin tưởng trên thế giới này còn có người tốt, trước đây tôi cũng đã gặp mấy cảnh sát tốt, chính là những cảnh sát tốt chân chính vẫn luôn làm theo đúng phận sự nghĩa vụ. Tôi kính trọng bọn họ, cho nên hiện tại tôi cũng kính trọng anh.
- Vì thế tôi hy vọng anh không nên cổ hủ như thế nữa, anh có thể cùng xuống phía dưới với tôi, trên chân anh cũng có dây xích sắt, nếu như chuyện không nằm ngoài dự liệu, có lẽ tổ tiên thân thích nào đó của anh đã từng chết bên dưới này.
- Tôi đã từng điều tra, tôi có một ông nội hai, thời kháng chiến có người nói ông ấy đã đi theo quân, nhưng sau đó lại không truyền về tin tức gì nữa. Người trong nhà có đi tìm hiểu cũng không thể tìm hiểu được.
- Cùng tôi xuống đó đi.
Châu Trạch mời.
Trương Yến Phong móc súng ra.
Chỉ vào sau lưng Châu Trạch.
- Mặc dù tôi không biết thân phận của anh là gì, nói thật, tôi cũng rất sợ bản thân mình biết điều đó. Anh có thể cảm thấy hành vi của tôi rất cổ hủ, cũng rất cố chấp, nhưng xin lỗi, những chuyện tôi đã làm và đã trải qua trước đây nói cho tôi biết, có đôi khi, thực sự phải cố chấp và kiên trì, một bước cũng không thể lùi.
- Ừm, tôi kính trọng anh...
- Đùng!
Không phải tiếng súng vang lên.
Mà là một tảng đá đập trúng cổ Trương Yến Phong.
Trương Yến Phong té xỉu trên ghế dài.
Đường Thi đi tới, trên mặt mang theo vẻ mất kiên nhẫn rất rõ ràng.
- Anh ta đã kêu anh đánh ngất anh ta rồi, anh còn muốn phí lời với anh ta làm cái gì?
- Có phải tôi nên chuẩn bị cho anh thêm ít nước trà, sau đó lại dùng máy quay phim quay lại, sau đó tiếp tục truyền bá đoạn đối thoại tràn đầy năng lượng chính nghĩa của hai người ra không?
Châu Trạch vươn móng tay thoải mái chặt đứt còng tay, thở dài nói: - Có nói thì cô cũng không hiểu, trong đầu cô ngoại trừ kẹo sữa đường, còn có thể chứa được cái gì khác không?
Ánh mắt Đường Thi ngưng lại, dường như chuẩn bị phát tác, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn khắc chế, xoay người trực tiếp đi thẳng về phía công trường.
Lão đạo ở bên cạnh cười ha ha, nghĩ thầm, từ sau khi ông chủ nhà mình có thể mở ra vô song, vừa gặp lại Đường Thi eo anh cũng thẳng hơn hẳn, kể cả thái độ khi đối đãi với tiểu loli cũng giống như vậy.
Quả nhiên, đàn ông có tiền mà không đồi bại thì heo mẹ cũng biết leo cây, biến thành yêu quái.
Ba người cùng đi tới công trường, mặc dù khu bên này đã bị phong cấm, nhưng hiển nhiên phong cấm ấy không thể ngăn cản bọn họ được.
- Vị trí này sao? - Đường Thi lạnh như băng nói.
- Ở ngay đây, cứ đào thẳng xuống là được rồi, chú ý đừng gây ra tiếng động quá lớn. - Châu Trạch chỉ chỉ dưới chân.
Rất nhanh.
Vật liệu bằng đá và gỗ dưới chân bắt đầu tự mình lơ lửng, lặng lẽ chất chồng ở một bên, bởi vì đã có cơ sở đào móc ban ngày, thật ra chuyện kế tiếp cũng rất dễ dàng. Hơn nữa "hiệu suất làm việc" của Đường Thi thực sự không chậm hơn máy móc cỡ lớn chút nào.
Trước đây ông chủ Châu đã từng nghĩ tới, nếu như bản thân mình thành lập một công ty đào móc chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận rất khả quan. Có nhân viên mạnh mẽ như Bạch Oanh Oanh, lại thêm Đường Thi có tác dụng như máy móc thi công, một người không cần ăn cơm, một người không cần tốn điện, cơ bản là chẳng tốn chi phí gì, chỉ có lời và lời.
Một lát sau, thông đạo đủ cho một người đi đã được đào ra, Châu Trạch là người đầu tiên đi xuống, Đường Thi là người thứ hai, lão đạo là người thứ ba.
Phía dưới không có khí độc gì cả, chỉ có mùi nấm mốc do bị phủ bụi quá lâu.
Thuận theo bậc thang đi xuống dưới.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra làm đèn pin.
Dựa vào ánh sáng từ điện thoại, có thể nhìn thấy rõ phạm vi phía trước.
Lão đạo đi sau cùng, chỉ cảm thấy đế giày hơi dính dính, thầm nói: - Trên mặt đất là cái quái gì vậy?
- Vết máu. - Đường Thi trả lời.
- Hí...
Lão đạo không dám nói nhiều thêm nữa, theo sát hai lão đại phía trước.
Đẩy chiếc cửa sắt đã bị ăn mòn tới mức sớm không ra dáng vẻ gì nữa, đập vào mắt là hành lang nhà tù rất quen thuộc, hai bên chính là các lồng giam.
Châu Trạch còn nhớ rõ tình cảnh trong giấc mơ, bản thân mình đã bị còng chân đi qua nơi này, mà đám người trong phòng giam gần đây đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình.
Khi mình lại đi qua nơi này, cầm đèn pin rọi vào bên trong, trong tầm mắt anh, phòng giam có chứa vô số cỗ thây khô.
Sau khi người Nhật Bản nổ hư cửa ra vào, có lẽ bọn họ không hề có ý định lại mở nó ra, sau đó có thể là vì chiến cuộc hoặc là vì nguyên nhân gì khác, thậm chí đợi khi đám Nhật Bản chiến bại, nơi đây lập tức bị quên lãng.
Mà đám phạm nhân vốn bị giam bên trong phòng giam, cứ bị vây chết ở nơi này như vậy.
- Không phải chết đói.
Lúc này Đường Thi trực tiếp dùng niệm lực vặn gãy hai cây lan can, thậm chí cô ấy còn ngồi xổm xuống kiểm tra một thi thể, nói:
- Khi nổ hư thông đạo hẳn đã tạo ra rất nhiều bụi đất, những người này đều vì hít thở không thông mà chết, không phải bởi vì năm đó anh thấy chết không cứu.
- Cảm ơn.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
- Tôi thu hồi lời nói trong đầu cô chỉ có kẹo sữa đường lúc trước.
- Còn anh, anh ở đâu? - Đường Thi hỏi: - Ý tôi là thân thể anh đã nhắc tới đó.
Châu Trạch chỉ chỉ phía trước.
- Không nên trì hoãn, muốn làm lễ tế cho họ thì đợi ngày mai.
Nói xong, Đường Thi chủ động đi về phía trước.
Sau khi đi qua hành lang, phía trước lập tức rộng mở trong sáng, bởi vì bọn họ đã đi vào khu vực phòng thí nghiệm.
Đường Thi dừng bước, lão đạo theo sau cũng cùng dừng bước như Đường Thi, sau đó, lão đạo che miệng cúi người, thân thể càng không ngừng co quắp, hiển nhiên lão đang nôn khan không ngừng.
Cuối cùng Châu Trạch cũng đi tới, tình cảnh trước mặt ngược lại không khiến anh cảm thấy quá giật mình. Dù sao trong mơ, anh cũng đã đích thân trải qua tất cả những hình ảnh hiện tại.
Mà lúc này.
Trong khu vực phòng thí nghiệm có đủ loại người chết thảm, đủ loại phương thức tử vong cực kỳ tàn ác, đủ loại hình ảnh nổ tung một cách khoa trương, mang theo hơi thở nghệ thuật. Cũng bởi vì tám mươi năm đã qua, nơi này dính lấy bụi bậm thời gian nên đã không còn sự tươi sống, không còn là hình ảnh khiến người ta vừa nhìn đã giật mình như trước.
Đương nhiên.
Đối với người chưa từng nhìn thấy tình cảnh ban đầu.
Tình cảnh này.
Đã đủ để hình dung địa ngục trần gian trong miệng người đời.
- Những người chết ở đây cơ bản đều là quân nhân Nhật Bản cùng nhân viên nghiên cứu, bọn họ chết chưa hết tội. - Châu Trạch giải thích một câu.
- Nói thì nói như thế, nhưng ông chủ, tràng diện này thật sự quá 18+, lão đạo thực sự không thể chịu được.
Lão đạo lau khóe miệng, sắc mặt trắng bệch.
- Ông tự xử lý bãi nôn trên đất của mình đi, đừng để ngày mai khi tổ chuyên gia xuống đây lại bắt tiêu bản của anh quay về nghiên cứu. - Châu Trạch nhắc nhở.
Nói xong, Châu Trạch lại nhìn về phía Đường Thi đang ở bên cạnh, hỏi:
- Cô có ổn không?
Đường Thi lắc đầu.
Châu Trạch có chút buồn bực, theo lý thuyết năng lực chịu đựng của cô ấy phải cao hơn lão đạo mới đúng.
Đợi khi Châu Trạch đi về phía trước thêm hai bước, nhìn thấy mặt của Đường Thi, lại phát hiện không ngờ cô ấy lại đang cười, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt kích động và thưởng thức.
- Ách...
Đường Thi nhìn nhìn Châu Trạch, nói:
- Khó có thể tưởng tượng nổi, trước kia sự thưởng thức và cách điệu của anh lại có thể cao như vậy. Hình ảnh nơi này, nơi này thi thể, tử trạng nơi này, kể cả đồ án do máu tươi hình thành.
- Thực sự.
- Rất đẹp.
- ... - Lão đạo.
- ... - Châu Trạch.
- Ken két... ...
Một tiếng giòn vang rõ nét bỗng nhiên truyền đến từ chỗ sâu trong phòng thí nghiệm.
Ánh mắt Châu Trạch chợt nhìn về phía bên kia.
Phòng thí nghiệm kia.
Nếu anh nhớ không lầm.
Là khu vực đặt tủ sắt!
Đường Thi liếm môi một cái, cô ấy có vẻ hơi khẩn trương, nhưng lại khó nén kích động, chậm rãi nói:
- Anh xem.
- Anh ta cũng đồng ý cách nói của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận