Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1188: Tình hình leo thang! (2)

- Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Bên trong xe, bỗng nhiên truyền đến vang.
Trong khoảnh khắc hai người vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy được sự hoảng sợ ở trong mắt đối phương.
...
- Ầm!
Ban công vỡ vụn.
Lão đầu bị ngã xuống.
Nhưng hai con khỉ vốn bị xích ở trên ban công lại không may mắn như vậy.
Chẳng qua là, vào lúc này, đương sự hai bên, không ai lại đi quan tâm đến sự sống chết của con khỉ.
- Phốc!
Lúc lão đầu rơi xuống đất, thân thể bỗng nhiên vọt về phía trước, cả cơ thể trở nên vô cùng linh hoạt, đồng thời dùng giọng nói khàn khàn gầm nhẹ:
- Lần này vì đối phó với tôi mà tìm trợ thủ sao?
Khánh lật tay lại, một thanh chủy thủ màu xanh đậm xuất hiện ở trong tay của cô ta, nghe vậy, đè nén nội tâm của mình mà trả lời:
- Thật xin lỗi, tôi thật sự rất tiếc, tôi cũng thực sự không nghĩ tới, nhưng nhận ân huệ của người, ắt phải chia nỗi sầu cùng với người!
Rõ ràng thật đúng là môi lừa không khớp với miệng ngựa* mà. (*ý chỉ đầu đuôi không hợp)
Nhưng tình cờ nó lại phù hợp.
Hơn nữa.
Hiểu lầm.
Thực sự giống như là nút chết vậy.
Không cởi được.
Cơ thể của Khánh lại phóng ra ngoài một lần nữa, lúc vừa mới xuất thủ lần đầu tiên, cô ta còn mang theo sự thấp thỏm và nỗi bất an rất lớn, nhưng ngược lại từ tình huống hiện tại mà xem, vị Phủ Quân ở trước mắt này, rõ ràng thực lực đã bị đánh giá cao rồi.
Suy nghĩ một chút, cũng đúng, nếu như vị Phủ Quân đại nhân này vẫn còn là trạng thái ban đầu mà nói, còn phải lén lút đi ra khỏi địa ngục sao?
Đương nhiên đã sớm xông đến đỉnh Thái Sơn ở địa ngục rồi, tự tay đập tan đền miếu của cấp trên luôn rồi!
Nhân lúc ông ta còn yếu, lấy mạng ông ta!
Thời đại khác nhau rồi.
Hiện tại.
Dù sao cũng là thời đại của Thập Điện Diêm La.
Đúng vậy.
Không có gì phải sợ!
Vừa phải đánh, còn vừa phải làm công tác tư tưởng, giống như lính cảm tử lần đầu tiên ra chiến trường không ngừng tự thôi miên bản thân “đạn đại bác đập không trúng mình, không bắn trúng mình”, những chuyện kiểu này, hết lần này tới lần khác, lại còn xuất hiện ở trên người một đại nhân vật cấp bậc như Khánh đây.
Nhưng kết hợp với đối thủ, chính xác là phải nói, là kết hợp với hình tượng đối thủ trong lòng mình, ngược lại không khiến cho người ta cảm thấy giật mình và mất giá một chút nào.
Trên thực tế, tại sao âm ti lại không phái những phán quan khác dẫn đội tới chấp hành nhiệm vụ này, nguyên nhân, cũng chính là chỗ này.
Địa Tàng Vương Bồ Tát lừa gạt vị Phủ Quân đời cuối cùng đến mất tích, Thập Điện Diêm La hưởng ứng lời hiệu triệu quật khởi, dưới sự thay đổi của đại Vương kỳ, nhìn như ngồi vững ngôi vị bá chủ của địa ngục, nhưng trên thực tế, có biết bao nhiêu người đang có ý nghĩ bất chính đối với ngôi vị đó.
Cộng thêm tâm tư của vị Bồ Tát lười biếng kia rất rõ ràng, diễn vô dụng cũng diễn rất rõ ràng, trong lúc không ổn định như thế này, có lẽ người phía dưới vẫn vô tri vô giác, nhưng đám tuần sứ phán quan nằm ở tầng trung như thế này, có thể không có ý khác sao?
Nhìn xem lúc tiểu loli ném chứng nhận quỷ sai của Châu Trạch cho An Bất Khởi, xem phản ứng của An Bất Khởi ra sao đi!
Nếu như lần này người âm ti phái ra là đám phán quan, cho dù bọn họ nhận mệnh lệnh này, lúc không có ai, ai biết sẽ có ý định nhường hay không?
Coi như là vừa gặp liền quỳ lạy, cải tà quy chính, cũng không phải không có khả năng.
Cũng chỉ có đám chó điên của đội chấp pháp này, mới có thể không cố kỵ gì, cam tâm tình nguyện dám đi làm loại chuyện này.
Khánh từng bước ép sát, lão đầu thì đang chật vật lui từng bước về phía sau.
Trên người xuất hiện từng vết sẹo kinh khủng, thậm chí còn có một cánh tay đã bị chém mất rồi, ở trước mặt của Khánh, lão đầu thật sự là không chiếm được chút lợi thế nào.
Trên thực tế, cho dù hiện tại đứng ở góc độ ông chủ Châu mà xem, sự đe dọa mà lão đầu mang tới, phần lớn vẫn là từ phần thủ đoạn không bao giờ hết của ông ta, về phần thực lực thực sự của bản thân ông ta, ông chủ Châu thật sự vẫn không sợ ông ta bao nhiêu.
Nhưng lúc chiến đấu với vị cao tầng của đội chấp pháp kinh nghiệm chiến đấu phong phú ở trước mặt này.
Lão đầu đó bị đánh tới mức ngay cả cơ hội sử dụng thủ đoạn cũng không có.
- Phốc!
Chủy thủ lại lần nữa xuyên thủng lồng ngực của lão đầu, lão đầu giống như là một con mèo hoang, nhanh chóng chạy như điên, giờ khắc này, ông ta lại hoàn toàn không thèm để ý tới vết thương trên người mình.
Ông ta phải chạy, ông ta phải đến một nơi!
Khánh vẫn đuổi theo đằng sau, thành thật mà nói, loại cảm giác đuổi giết Phủ Quân như thế này, thật đúng là khiến người ta có chút lâng lâng, nhìn Phủ Quân chật vật ở trước mặt mình giống như một con chó thất bại bình thường.
Chuyện này chua đến sảng khoái nha, hô!
Nhưng Khánh cũng biết được đạo lý đêm dài lắm mộng, Phủ Quân dù sao cũng chỉ là Phủ Quân, chính mình tuyệt đối không thể cho ông ta cơ hội thở dốc!
- Ông!
Trong nháy mắt một sợi tơ màu đỏ đuổi kịp lão đầu, đâm vào trong cơ thể ông ta, ngón tay Khánh bấm sợi tơ, cả người bị kéo theo bay lên!
Một người chạy cực kì nhanh, một người lại đuổi theo không chậm.
Đúng lúc tràng truy kích này vừa mới mở màn giai đoạn tăng tốc độ.
Ở khúc quanh trên góc đường trước mắt.
Một chiếc xe con bỗng nhiên chạy tới.
Người đang ngồi trên ghế tài xế lại là lão đạo.
Lão đạo vừa đạp chân phanh, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, ông ta nhìn thấy một lão huynh đệ không kém mình bao nhiêu tuổi máu me be bét khắp người đang chạy như điên tới, mà ở phía sau, lại là một cô bé con đang lơ lửng trên không trung, cảm giác này, giống như là người già mắc chứng phát cuồng của tuổi vị thành niên* đang chơi thả diều với cháu gái của mình vậy.
(tên một tác phẩm trên Tấn Giang, kể về một người phụ nữ xuyên không vào một bà già ở thời cổ đại, sau đó mỗi ngày đều trêu đùa cháu trai của mình)
- Ầm!
Cả người lão đầu bị đánh ngã lên trên thân xe của lão đạo.
Xe của lão đạo trực tiếp bị bắn ra ngoài, tông vào trên bức tường phía trước, trực tiếp tông sập một phần vách tường.
- Mẹ nó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận