Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1193: Lão thái bà tỉnh lại! (1)

Phía trên.
Bóng dáng của lão đầu vẫn còn ở đó.
Nhưng sau một khắc.
Một bóng người màu đen đã xuất hiện ở sau lưng lão đạo.
Lão đạo nghiêng đầu qua.
Nhìn thấy đôi con ngươi tràn đầy thù hận kia.
Ông ta biết ý định trong đôi mắt của đối phương.
Lão đầu đó muốn trả thù, muốn trả thù tất cả mọi người của tiệm sách!
Hơn nữa.
Lần này, con hàng này tới cũng có cảm giác lớn hơn so với hai lần trước.
- Chỉ có khi vật yêu tà thực sự, cái ác thực sự bị tiêu diệt, người lương thiện, mới có thể tiếp tục bình thản sống tiếp được.
- Bọn họ, vốn dĩ đều không nên bị liên lụy vào bên trong vòng xoáy bẩn thỉu này, bọn họ, bọn họ vốn nên vô tội!
Một tay của lão đạo lập tức sờ vào trong đũng quần của mình.
Nhưng tốc độ của lão đầu nhanh hơn.
Ngọc tiêu trong tay trực tiếp đập xuống.
Lông tơ trên người lão đạo trực tiếp dựng đứng.
Phải biết năm đó Bạch Hồ cứ như vậy mà bị cây ngọc tiêu này đập đến trọng thương phải trở về hình hài thú vật.
Làm sao mà đầu ông ta có thể cứng như đầu của đại yêu người ta được!
Mẹ nó chứ.
Xong rồi.
Ầy… Phải xong đời ở đây rồi.
- Leng keng!
Chủy thủ và ngọc tiêu va chạm với nhau.
Bóng dáng của Khánh xuất hiện ở ngay trước người lão đạo.
Cô ta có chút sợ hãi, có chút bất an, cũng có chút hưng phấn.
Cô ta mở miệng nói:
- Đại nhân, tôi biết ý định của ngài, vị đạo sĩ này là người vô tội, chẳng qua là người bình thường mà thôi, yên tâm, tôi đồng ý với ngài, tôi sẽ không gây hại đến ông ta.
- Hơn nữa, vốn dĩ tôi cũng không có hứng thú ra tay với ông ta, tôi có thể thuận theo ý chí của ngài, không làm tổn thương người vô tội ở nơi này.
- Nhưng đại nhân.
- Hôm nay.
- Ngài.
- Phải chết!
- ... - Lão đạo.
- ... - Lão đầu.
...
Ngoài miệng đại nhân, trên tay đao.
Phủ Quân trên môi, đầu muốn chém!
Dùng hai câu này để hình dung hoạt động nội tâm lúc này của Khánh, thì không còn gì thích hợp hơn được nữa rồi.
Tôn kính thì tôn kính, kính trọng thì vẫn kính trọng, đáng chết, thì vẫn phải giết!
Trong đầu lão đạo lúc này, tràn đầy một loại cảm động.
Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, nhưng cô bé con trước mắt này lại yêu quý ông ta đến như vậy, đây thật đúng là người tốt mà!
Nếu như cô ta bất hạnh chết đi, chắc chắc ông ta sẽ đốt thêm…
Phi phi phi!
Lão đạo lập tức ngừng suy nghĩ lung tung.
Mà lão đầu ở đối diện, khóe môi đang có chút co giật, ông ta có chút điên điên khùng khùng, cũng có một ít chấp niệm sâu nặng, nhưng ông ta cũng không phải một kẻ ngu.
Ông ta cảm thấy có chút gì đó không đúng, từ cái tên mà cô bé trước mắt này gọi ông ta, từ thái độ không thể giải thích được của cô bé trước mặt này.
Ông ta luôn cảm thấy.
Thật giống như có chỗ nào đó.
Đã xảy ra vấn đề rồi?
Nếu không ngốc, đương nhiên biết bản thân sắp bị người khác đả thương mà không rõ lý do, lão đầu lập tức nói ngay:
- Nếu cô đã là người của âm ti, cô nên chấp pháp nghiêm minh, là lập lại trật tự âm dương, chém sạch tận gốc rễ tất cả mọi tai họa không tuân theo âm dương, mà không phải đứng ở phe tội ác nhất, thậm chí còn tiếp tay cho giặc!
- Đại nhân, tôi biết, ngài nói đúng!
- ... - Lão đầu.
- Chẳng qua là, đại nhân, thật xin lỗi, hôm nay, tôi không có còn lựa chọn nào khác, ngài có nói nhiều hơn nữa, cũng không thay đổi được cục diện hiện tại.
- Hôm nay.
- Ngài nhất định phải chết!
Chủy thủ chém ngang tới.
Khánh có chút khẩn trương.
Cô ta không dám tiếp tục nghe lão đầu nói thêm một chút gì nữa.
Cô ta sợ hãi bản thân sẽ dao động.
Sợ hãi chính mình sẽ hốt hoảng.
Thà như vậy.
Ngược lại không bằng lúc này trực tiếp khoái đao trảm loạn ma!
Sự tồn tại của đội chấp pháp, mục đích ban đầu là hỗ trợ trật tự âm ti, Đại đầu lĩnh bởi vì muốn tìm kiếm vị Phủ Quân cuối cùng – người đã bị mất tích lúc trước – nên mới bị trấn áp đến nay, không rõ sống chết, thân là thủ hạ, lại bắt đầu vi phạm ý chí lúc trước của Đại đầu lĩnh, cô ta cũng rất thống khổ, bởi vì làm như vậy tương đương với việc vi phạm tín ngưỡng của chính mình.
Nhưng nhiệm vụ lần này, là cơ hội duy nhất quyết định xem đội chấp pháp có thể đông sơn tái khởi hay không, cô ta, thật sự không còn lựa chọn nào khác nữa!
Đối mặt với lời mắng của “Phủ Quân đại nhân”, ngài ấy nổi giận khi cô ta tiếp tay cho giặc, nổi giận với việc cô ta không phân biệt chính tà, cô ta chỉ có thể chấp nhận!
Chủy thủ sắc bén, cộng thêm sự gia tăng của tốc độ tuyệt đối, ngọc tiêu trong tay lão đầu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó, vị trí trên ngực của lão đầu cũng bị cắt ra một cái lỗ to lớn.
Lão đầu lảo đảo lui về phía sau.
Trong mắt mang theo mơ hồ.
Trong khoảnh khắc.
Cảm giác này mơ hồ đã biến thành tức giận!
Ông ta cảm giác như mình đã gặp một “bản thân” khác.
Như vậy.
Vô lý!
Cảm giác giống như là đang soi gương vậy, nếu đã như vậy, vậy cũng không cần nói tiếp nữa!
Lão đầu phát ra một tiếng kêu to.
Trong giây lát.
Trong nháy mắt, toàn bộ khách sạn rơi vào trong từng trận âm phong.
Từng tiếng gào thét dữ tợn của oan hồn ở bên trên, huyên náo hỗn loạn!
Những vong hồn này, rất nhiều kẻ trong số đó mặc trang phục của nhân viên phục vụ khách sạn, còn có một vài kẻ mặc đồ ngủ, hẳn là khách trọ vân vân, những người này, đều đã bị giết, và đang bị nhốt ở trong tòa nhà này.
Ngay lúc này, bọn họ đã trở thành một bộ phận trong trận pháp ở khách sạn này, trở thành một công cụ trong đó!
Khánh một tay kết ấn, quát nhỏ:
- Âm Ti chấp pháp, tai hoạ tránh tán!
- Ông!
Giống như có một tiếng sấm nổ vang ở trên cao.
Trong khoảnh khắc.
U ám và quỷ khí ở bên trên bị gột rửa đến không còn một mống!
Có chút giống lúc đang ở một tụ điểm bán hàng rong thì bỗng nhiên có một tiếng thét: Quản lý đô thị tới rồi!
Đây căn bản cũng không phải là chiến đấu cùng một hạng cân.
Lúc này lão đầu quả thật có chút không biết phải làm thế nào rồi.
Khánh lại không hề dừng tay, nói chính xác, là cô ta không cho phép bản thân dừng lại.
Thân hình chợt lóe, chủy thủ chém tới, cơ thể của lão đầu trực tiếp chia năm xẻ bảy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận