Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 289: Thế Giới Bi!

Vùng nông thôn Giang Chiết, có không ít nơi được xây dựng nhà ở theo kiểu một bên là nhà trệt, một bên là nhà lầu từ hai tầng trở lên. Người thế hệ trước cơ bản đều ở trong nhà trệt, người đời sau và người tuổi trẻ hơn một chút lại ở trong nhà lầu.
Đợi sau khi người già qua đời, nhà trệt này hoặc sẽ bị coi như nhà kho chứa đồ, hoặc trực tiếp sửa sang lại một chút, coi nó như nhà bếp để sử dụng.
Sau khi Châu Trạch đi ra khỏi nhà trệt, thứ anh nhìn thấy là một tòa tiểu dương lâu ba tầng. Cửa nhà có một sân phơi rất lớn, bên ngoài còn có một ao cá do gia đình tự đào.
Bốn phía là đồng ruộng mênh mông. Tuy nói đây là hình thức rất phổ biến ở nông thôn, nhưng đổi một góc độ khác đến nói, đây có thể coi là một biệt thự nông thôn nhỏ thứ thiệt.
Sau khi Thôi lão đầu rời khỏi địa đạo bắt nguồn từ nhà mình, hẳn ông ta đã đến nơi này. Nhưng vấn đề hiện tại là, sau khi Thôi lão đầu rời khỏi nhà trệt này, rốt cuộc ông ta đã đi đâu?
Buổi tối, dưới màn đêm, nếu như Thôi lão đầu dẫn theo cháu gái tùy tiện trốn vào một bụi cây trong đồng ruộng nào đó, Châu Trạch khó có thể tìm được ông ta.
Người trong nhà lầu này còn chưa ngủ. Đêm đã khuya, thế nhưng bên trong còn truyền đến tiếng uống rượu, tiếng vui cười.
Châu Trạch đi tới trước nhà lầu, châm một điếu thuốc. Chuyện buổi tối hôm nay khiến anh cảm thấy hơi phiền lòng. Có thể đối với ông chủ Châu hiện tại, việc ngồi trong phòng sách chờ có cá mắc câu chính là chuyện vui thích nhất.
Này cũng giống như việc nhét tấm thiệp nhỏ qua khe cửa khách sạn vậy. Chắc chắn người mình gọi điện kêu tới sẽ không xinh đẹp như người trên tấm thiệp, nhưng ít ra cũng có thể bảo đảm được chuyện “cắm vô là xài”.
Nếu mình tự ra bên ngoài tìm kiếm khắp nơi, không có thẻ hội viên lại không phải khách quen, sợ rằng người ta sẽ lười quan tâm tới mình. Còn nói gì mà nơi này của tôi là nơi chuyên phục vụ các dịch vụ chính quy, thuần khiết như một đóa Bạch Liên Hoa tinh xảo.
Nhưng ngay lúc Châu Trạch hút thuốc lá.
Mũi anh bỗng nhiên giật giật.
Đây không phải mũi ông chủ Châu đã tiến hóa thành mũi chó, mà là vì thân phận kiếp trước khiến anh cực kỳ mẫn cảm với một loại mùi vị.
Đó chính là mùi thuốc sát trùng!
Giờ này khắc này, ngay trong nhà ba tầng này lại có thể truyền đến mùi thuốc sát trùng. Điều này khiến Châu Trạch không khỏi xoay người, đi về phía nhà lầu kia. Bỏ điếu thuốc trong tay, Châu Trạch dùng đế giày giẫm lên, sau đó lại đi tới vị trí cửa phòng. Châu Trạch dùng móng tay mở khóa cửa, đẩy cửa ra, đi vào.
Trong tầng một hẳn là phòng bếp và phòng khách, từ góc này Châu Trạch còn có thể thấy một khu chứa bắp lớn.
Cũng chỉ có nông thôn mới có thể sử dụng diện tích đất nhà một cách xa xỉ như vậy.
Đi tới góc rẽ phòng khách, có cầu thang, có thể lên tầng hai.
Tiếng cười vui lại truyền đến ở tầng hai, Châu Trạch chậm rãi đi tới, loại mùi thuốc sát trùng này cũng bắt đầu càng ngày càng nồng đậm.
- Vì sao lão tam còn chưa tới? Không phải đã nói đêm nay cùng uống rượu xem bóng với nhau rồi sao?
- Ai biết anh ta đâu, nói không chừng quả phụ nhà ai đó lại mời anh ta tới nhà sửa nhà cầu, ha ha ha ha.
- Cái tên lão tam này chính là quá nhiệt tình, nói anh ta làm cái gì anh ta liền làm cái đó, thật là khờ.
- Hiếm thấy vô cùng, tôi nói cho anh biết, từ trong xương lão tam lại rất tinh minh, không chừng đã sờ soạng cửa phòng của bao nhiêu con dâu vùng này."
Trong phòng khách có ba người đàn ông ngồi ở chỗ kia, vừa xem TV vừa uống rượu, trên bàn nhỏ có bày mấy món ăn như thịt lợn, củ lạc, bầu không khí rất vui vẻ.
- A, vào rồi! Ha ha ha ha, thực sự vào rồi!
- Mẹ nó!
- Tôi đã nói anh đừng mua Ả Rập Xê Út thắng mà anh cứ muốn mua, đội bóng Ả Rập Xê Út kia là đội có thành tích kém nhất Châu Á, Russia là đội có thành tích kém nhất Châu Âu. Tuy rằng cả hai đều là đội có thành tích kém, nhưng chênh lệch vẫn rất lớn. Anh để đội tuyển bóng đá quốc gia Trung Quốc đi đá với Ả Rập Xê Út, Ả Rập Xê Út cũng có thể thua.
- Lần trước trong trận cúp Châu Á, đội bóng của nước ta còn thắng Ả Rập Xê Út còn gì.
- Đúng, lần trước trong trận cúp Châu Á, đầu tiên là Vương Đại Lôi tạo ra penalty, sau đó Vu Hải đá phạt thành công, hình như chiến thắng cuối cùng là 1-0 đấy.
- Không phải vì tôi thấy tỉ lệ đặt cược cao, nên muốn liều thử một lần sao?
- Anh, Thuận tử, hai người nhỏ giọng một chút, chị dâu và bọn nhóc còn đang ngủ bên trong đó.
- Không sao đâu, đàn ông đàn ang xem có trận bóng tối, cô ấy dám nói cái gì chứ? Không quan trọng, không quan trọng.
Ba người đàn ông để trần nửa người trên, vừa xem bóng đá vừa nói khoác. Châu Trạch từ cầu thang đi tới, không đi đến phòng khách mà xoay người đi về phía gian phòng bên kia.
Bởi vì Châu Trạch ngửi được mùi càng kỳ quái hơn.
Cũng giống vậy, chính là loại mùi vị khiến Châu Trạch cảm thấy rất nhạy cảm vì nghề nghiệp đời trước.
Mùi máu tươi.
Châu Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra, ha ha, nói thật, trông anh có vẻ giống như loại người nửa đêm chạy tới nhà hàng xóm thâu hương trộm ngọc, vẫn thường được miêu tả trong mấy quyển truyện khiêu dâm.
Chỉ có điều, lúc này, trong lòng ông chủ Châu lại không hề nghĩ tới chuyện kia, bởi vì mùi máu tươi càng lúc càng nồng nặc.
Trong phòng tắt đèn, bên trong bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, tủ bát các loại đồ vật, diện tích rất rộng.
Châu Trạch mới vừa bước chân vào đã dừng lại.
Dưới lòng bàn chân, hình như đã giẫm phải thứ gì đó, hơi dính.
Đưa tay lục lọi trên vách tường bên cạnh cửa trong chốc lát, Châu Trạch tìm được công tắc đèn điện.
- Tách!
Một tiếng vang thanh thúy.
Châu Trạch mở đèn.
Một vũng máu đọng từ trên giường một đường chảy tràn xuống tới, chậm rãi chảy xuôi. Mà đế giày của Châu Trạch vừa lúc giẫm lên số máu tươi đang chảy xuôi đó.
Trên giường hẳn là hai mẹ con. Khi hai người chết, thân thể vặn vẹo, tử trạng cực kỳ thảm liệt, giống hệt như đã bị dã thú gặm nhắm như thức ăn, hơn nữa lại còn là kiểu gặm nhắm thức ăn mang theo tư tưởng trả thù cực kỳ mãnh liệt.
Châu Trạch đi tới kiểm tra một chút. Anh không phải cảnh sát, cũng chưa hề học các khóa trinh thám… Anh chỉ muốn xác nhận trước một chút xem, rốt cuộc là thứ gì đã hạ thủ.
Là người.
Vẫn là…?
Quan sát vết thương xong rồi, Châu Trạch phát hiện hai mẹ con trên giường bị cắn chết, hơn nữa lại còn bị cắn chết theo phương thức cực kỳ nhanh chóng.
Buồn cười nhất chính là.
Chồng của người phụ nữ và cha của đứa trẻ này.
Hiện tại còn đang ngồi trong phòng khách, uống rượu xem bóng đá với hai người bạn khác của mình, hoàn toàn không hay biết gì về thảm kịch đã xảy ra trong phòng ngủ.
- Tôi đi vệ sinh một lát. Mẹ nó, Ả Rập Xê Út hại lão tử thua tiền rồi.
Một người đàn ông trực tiếp vào phòng vệ sinh ở tầng hai.
- Anh, anh mua 4-0 đúng không?
- Đúng, 4-0.
- Còn kém một quả.
- Yên tâm đi, sớm muộn gì cũng được, Ả Rập Xê Út đã bị thua tan tác, không còn lòng tin nữa đâu.
Trận đấu rất nhanh đã đến hồi kết, Russia lại vào thêm một quả, điểm số 4-0.
- Russia! Russia!
Hai tay nam chủ nhà nắm lại, gào thét lớn lên.
Thế nhưng người bạn bên cạnh thấy anh ta cá trúng, lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Anh ta cũng mua độ, nhưng số đen, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Vì sao Thuận tử đi WC lâu thế không biết? Để tôi đi xem thử xem, đừng luẩn quẩn trong lòng mà tự sát trong WC đấy nha.
Trong phòng khách, chỉ còn lại một mình nam chủ nhà, một mình anh ta vui vẻ uống rượu ăn củ lạc, vui vẻ đến mức không thể vui vẻ hơn.
Trận đấu đã đến giai đoạn đá bù giờ, cục diện cơ bản đã được định chắc, anh ta có thể đợi đi thu gạo.
Ngay trận mở màn World Cup anh ta đã thắng tiền, đủ để chứng minh vận khí của anh ta rất đỏ.
Mà bên này, Châu Trạch vẫn đang tiếp tục điều tra tình huống trong phòng ngủ. Hiện tại có thể xác định một điểm, đây là do cương thi gây nên, nhưng tập tính của đầu cương thi này lại khiến anh hơi xa lạ.
Nó hoàn toàn khác với mình và Bạch Oanh Oanh, đầu cương thi này có một loại tính chủ quan cực mạnh, kể cả việc dùng hành thi để hấp dẫn mình và Hứa Thanh Lãng xuất hiện. Từ một góc độ khác đến nói, nó thực sự đã giúp Thôi lão đầu "lừa dối" mình.
Sau đó, nữ chủ nhân và đứa bé của nhà này chết thảm dưới răng nanh của cương thi, dường như nó đang biểu thị cho điều gì đó.
Vì sao nhà cũ của Hứa Thanh Lãng lại có lắm chuyện như vậy?
Châu Trạch hơi không kiên nhẫn mà lắc đầu.
Đắp chăn cho hai người trên giường, tắt đèn, Châu Trạch ẩn núp chính mình trong bóng tối. Anh có thể cảm giác được, hẳn là vật kia cũng giống như mình, cũng đang giấu trong một góc khác của căn nhà.
Chỉ giết hai người hẳn còn chưa đã nghiền, nhỉ?
Trong phòng này còn có ba người đàn ông, huyết khí thịnh vượng nhất, lên đi, tao chờ mày.
Chuyện bắt người làm mồi dẫn như thế này không phải lần đầu tiên Châu Trạch làm. Trước đây Châu Trạch cũng đã lôi bé gái ra làm mồi dẫn, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng đến Châu Trạch lựa chọn kế mồi dẫn một lần nữa.
Nếu mình mạo muội ra tay, nhắc nhở người nơi này, chỉ khiến thứ đang ẩn giấu trong bóng tối kia chạy trốn. Có trời mới biết nó sẽ trốn đi nơi nào, bản thân mình cũng không chẳng rảnh tới mức đi chơi ú òa với nó.
Thời gian.
Chậm rãi trôi qua.
Đột nhiên, Châu Trạch nghe được động tĩnh truyền tới từ phòng vệ sinh xa xa. Tất cả chỉ phát sinh trong phút chốc, nhưng Châu Trạch có thể cảm ứng được, anh lập tức vòng qua phòng khách, từ mặt bên xông về phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh đang mở, bên trong là bồn cầu kiểu ngồi, không có bồn.
Khi Châu Trạch đi tới, trùng hợp nhìn thấy một bóng đen từ phía trước chạy trốn ra ngoài. Khi Châu Trạch đi qua cửa phòng vệ sinh, lại nhìn thấy thi thể hai người đàn ông giao nhau trên vị trí bồn cầu, phần bụng đã bị phá ra một cái lỗ lớn, ruột… đều bị kéo rời ra ngoài.
Tốc độ thật nhanh.
Thật sự rất nhanh.
Loại tốc độ này,
Khiến Châu Trạch cảm thấy hơi khó tin, so với bản tôn, đầu hành thi mình đã giải quyết trước đó vốn không cùng một cấp bậc.
Châu Trạch là người câu cá, nhưng con cá này lại lấy tốc độ cực nhanh nuốt mất hai mồi câu, còn không đợi mình thu cán đã bỏ chạy.
...
Nam chủ nhà không hề hay biết có người xa lạ vào nhà mình.
Hơn nữa người vào.
Là hai đầu cương thi.
Anh ta còn đang uống rượu, thích ý chờ trận đấu kết thúc. Chỉ còn lại một phút đồng hồ cuối cùng, thật tươi đẹp, rất tươi đẹp.
Nhưng vào đúng lúc này.
Cầu thủ Russia Aleksandr Golovin một đá lướt qua đám người, vượt qua góc chết, bóng bay ra ngoài tầm với của thủ môn Ả Rập Xê Út, điểm số bị sửa thành "5-0" !
- CMN!
Dưới sự tức giận, nam chủ nhà trực tiếp quét mâm củ lạc bay xuống đất.
Tiền thưởng tới tay còn bay mất.
Hơn nữa lại còn vào đúng khoảnh khắc cuối cùng ngay trước khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên!
Trong lòng anh ta thật sự cảm thấy vô cùng, vô cùng buồn bực.
- Mẹ nó, hai người chết trong WC rồi hay sao!
Nam chủ nhà thấy hai người bạn của mình còn chưa từ WC trở về, không nhịn được mắng.
Hai chân anh ta gác lên trên bàn trà, châm một điếu thuốc, cảm giác vô cùng khó chịu, vô cùng vô cùng khó chịu.
Thuốc còn chưa cháy.
Đột nhiên.
Nam chủ nhà nghe được hình như dưới bàn trà có tiếng gì đó.
Giống như con chuột đang nhai nuốt.
- CMN, cái quái gì vậy!
Người đàn ông thu chân.
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Đúng là có thứ gì đang ăn.
Khi người đàn ông thò đầu xuống thì.
Anh ta nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo liệm, lưng hơi còng đang vùi đầu ăn củ lạc và thịt lợn mình mới đẩy từ trên bàn xuống.
Người phụ nữ sửng sốt một chút.
Nghiêng đầu qua.
Nhìn lại.
Đây là một gương mặt rất khủng bố.
Tóc hoa râm.
Trên dưới môi đều là máu tươi. Mà trong đôi tròng mắt kia càng hiện ra hào quang âm trầm màu đỏ. Thế nhưng khóe miệng bà ta lại cong lên, giống hệt như hình của bà ta bên trong tấm ảnh trắng đen vậy.
Bà ta đang cười.
Bà ta rất thích cười.
Mỗi một tấm hình bà ta đều đang cười.
Vì thế, sau khi bà ta chết, khi con trai của bà ta tìm ảnh làm di ảnh cho bà ta, lại phát hiện tất cả ảnh bà ta chụp đều có gương mặt tươi cười. Cuối cùng con trai mới bất đắc dĩ, chọn đại một tấm ảnh.
Nam chủ nhà nhìn thấy một màn này.
Sợ đến run một cái.
Miệng há ra.
Cả nửa ngày chỉ phun ra được một chữ:
"Mẹ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận