Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1800: Bại vong! (3)

Vô số năm năm tháng tháng trước đó, ông ta đã từng là chúa tể thực sự của cả tam giới!
Nếu không phải người đàn ông kia lấy phong thái của Nhân chủ, một kiếm diệt tiên, thì có lẽ cho tới hôm nay, trên ngôi cao của thế giới này, vẫn có phong cảnh của tiên gia đi.
Mấy đám người đang chiến đấu với nhau ở bên trên, dưới sự tấn công từ bàn tay Tiên vương đã trực tiếp tản ra, Tiên vương dùng tư thế tuyệt đối bá đạo, trực tiếp đánh xuống!
Cũng đúng vào lúc này.
Ở trên mặt băng.
Ở trước mặt của Châu Trạch.
Xuất hiện bóng dáng của Hạn Bạt.
Trước tiên Hạn Bạt nhìn Châu Trạch một cái, anh đang nằm trên đất với ánh mắt vô thần, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn như vậy của anh, trong lòng cô ta lại sinh ra chút sảng khoái.
- Anh… là của tôi.
Nói xong.
Hạn Bạt ngẩng đầu lên.
Trong cổ họng phát ra một tiếng kêu to, khí tức cương thi ở quanh người đột nhiên điên cuồng tăng lên, khí thế xông lên đánh thẳng về phía bàn tay Tiên cương, ngược lại, cô ta cũng chỉ còn lại không tới mười ngày, cô ta có thể thoải mái từ buông thả hết mọi thứ của mình!
Mà ông chủ Châu ở bên cạnh Hạn Bạt.
Dường như hoàn toàn không có chút phản ứng nào với trận hỗn chiến bùng nổ bởi vì để tranh đoạt chính mình ở chung quanh.
Chỉ là, có chút ngây ngốc mà lầm bầm lầu bầu:
- Thiết hàm hàm…

Tấm màn của vở kịch lớn đã khép lại, nhưng mà, rất nhiều khán giả không lựa chọn rời đi, mà lại tiếp tục nghỉ chân lại.
Bời vì một màn kịch phía trước vừa kết thúc, cũng có ý nghĩa là vở kịch kế tiếp sẽ bắt đầu.
Thực vậy, so với phong thái cái thế đối đầu trực diện với Hiên Viên kiếm mà bước lên trời của Doanh câu trước đó.
Lúc này, trận loạn chiến ở trên mặt biển này hơi lộn xộn bừa bãi một chút, có vẻ quần ma loạn vũ một chút.
Nhưng, đó cũng là so sánh với Doanh câu trước đó, bỏ qua những màn của Doanh câu qua một bên, trên thực tế, vào lúc này, trận loạn chiến tranh đoạt chém giết ở trên vào lúc này, đã coi như vở kịch quan trọng nhất trong cả ngàn năm nay rồi.
Cho dù là khi Doanh câu càn quét địa ngục vào hai năm trước, bao gồm trận thế cục Thập Điện Diêm La thay đổi năm đó, sự ảnh hưởng, cũng đã kém xe rất nhiều rồi, cũng không kinh động đến đám lão bất tử này, thái độ của mọi người, càng nhiều hơn vẫn là khoanh tay đứng nhìn mắt lạnh ngồi xem mà thôi.
Nhưng lúc này, thế mà lại đều chém giết đến đỏ mắt rồi!
Cho dù ngay từ đầu, có vài người cũng không đặc biệt cảm thấy Châu Trạch quan trọng như vậy, nhưng nhìn một cái, những người lợi hại nha, các người đều đang liều mạng tranh cướp như vậy, vậy chắc chắn là quan trọng hơn tưởng tượng của tôi rồi!
Giống như một sự đồn thổi kiểu thổi phồng cao cấp hơn, thoáng cái đã kéo giá trị con người của ông chủ Châu lên cao hẳn, kéo cao đến mức chính bản thân đám người này cũng tin tưởng đến không nghi ngờ.
Cũng may, rốt cuộc thì mọi người cũng có chút kiềm chế, cũng không để lộ những dao động trong lúc chiến đấu ra ngoài, chỉ giới hạn ở trên mặt biển ở nơi này, nếu không, nhiều cự bá đại năng có thể dời non lấp bể như vậy, đoán chừng một chút gió lọt qua kẽ tay cũng đủ có thể xóa đi hơn một nửa một thành phố phồn hoa rồi.
Ở vòng ngoài, mọi người xem náo nhiệt, cũng đều rất ăn ý mà không chế khí tức kích động không để tản ra ngoài, chỉ đơn thuần là nộp tiền vé vào cửa khi xem kịch mà thôi.
Cần phải biết, bất luận trong hay ngoài, ở trong mắt những người này, sớm đã không phân biệt mạng người nữa rồi, nhưng Hiên Viên kiếm tuân theo ý chí của trời cao, đi xuống diệt tiên, đánh dấu cho thái độ của quy tắc thiên địa.
Mà ở thời kỳ cực kỳ nhạy cảm này, ai cũng không dám nhảy nhót lung tung, nếu không, lỡ không cẩn thận gây ra một trận thiên tai gì đó, có tiên là mười ngày sau trực tiếp để cho các người nhảy vào xếp hàng trước thời điểm không?
Hoặc giả là, vốn dĩ là bạn không có tên ở trên danh sách, lại khiến cho bạn cũng trúng thưởng thì sao?
Cho nên, cục diện loạn thì loạn, một đám đại năng cũng đều sắp đánh nhau đến não văng ra ngoài rồi, nhưng cũng sâu sắc tuân theo nguyên tắc thần tiên đánh nhau không gây họa tới loài người, có thể nói là tương đối có đạo đức.
Mà ông chủ Châu – cái bánh ngon đang nằm ở trung tâm trận bão này, ở trong mắt anh, vẫn là sự mờ mịt và trống rỗng, giống như thể vẫn chưa thể tỉnh lại từ trong trận đả kích Doanh câu tử vong vậy.
Có lẽ, có một vài chuyện, khi trước, cho dù bạn đã có lòng chuẩn bị nhiều hơn đi chăng nữa, nhưng lúc đó, dù sao chuyện cũng chưa xảy ra, mà một khi thực sự xảy ra, thì có chuẩn bị nhiều hơn nữa, có lẽ cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Vị trí ngực của Hạn Bạt, một cây trâm ngọc đang lơ lửng ở đó.
Bên trong cây trâm ngọc, có một tầng hào quang màu đỏ sậm đã lưu chuyển.
Thân là con gái của Hoàng Đế, Đế Cơ cao quý, nếu như không ẩn giấu mấy thứ gì đó, chuyện đó cũng không quá tin được đi.
Bên trong cây trâm ngọc này, là vật mà Phượng tộc năm đó đã tặng, bên trong ngưng tụ một giọt tinh huyết của Phượng Hoàng.
Cho dù là đã qua nhiều năm như vậy, tinh huyết bên trong cũng vẫn được bảo tồn rất tốt, thứ này, coi như là món đồ mà Hạn Bạt quý trọng nhất, có thể khiến cho bản thân khôi phục được huyết khí trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa, bởi vì đặc tính của bộ tộc Phượng Hoàng, loại khôi phục này, bất luận là trên phương diện hiệu quả hay là trên phương diện thời gian duy trì, đều tốt hơn so với những tế phẩm mà Doanh câu đã trực tiếp nuốt sống trước đó.
Đổi thành quá khứ, thì Hạn Bạt sẽ không lấy ra, nhưng trước mắt, tính toán thời gian, xem lại cục diện trước mắt, cô ta cũng không cần lo lắng quá nhiều nữa rồi.
Vào lúc này.
Trâm ngọc vỡ vụn, tinh huyết của Phượng Hoàng phiêu tán ra, được Hạn Bạt hút vào trong miệng.
Trong phút chốc, khí tức cả người Hạn Bạt nhanh chóng phát sinh thay đổi, ngược lại cũng không phát triển theo hướng trạng thái u ám cáu kỉnh của cương thi, mà lại càng trở nên lạnh lùng và cô độc hơn.
Phong thái của Đế Cơ, nhìn qua không thiếu một thứ gì.
Vào lúc này, khi lại đối mặt với bàn tay Tiên vương đang trực tiếp đánh thẳng từ trên trời xuống, khóe miệng Hạn Bạt lộ ra một tia cười lạnh.
Ngày xưa, thế nhưng Phụ quân của tôi đã chém giết ông, Doanh câu đã đánh hạ ông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận