Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 713: Cá mặn xuất phát (1)

Không giống với một vài nơi đặc biệt, thường xuyên có nổ bom xe hoặc tự sát kiểu tập kích gì đó, lỗ tai đều đã nghe thành kén.
Nhưng trong nước đột nhiên xuất hiện nổ mạnh, ảnh hưởng vẫn rất lớn, tuy rằng không tạo thành thương vong về người, nhưng các phương diện đều rất coi trọng.
Cứ như vậy, vì giữ lại chứng cứ hiện trường, thời gian kéo dài còn lâu hơn, trong khoảng thời gian ngắn không thể sửa chữa khôi phục lại hiệu sách được.
Ngày hôm sau Cừ Minh Minh tới cửa thăm hỏi Châu Trạch, thấy tinh thần Châu Trạch không được tốt lắm, sau khi bắt mạch đã giúp anh kê một ít đơn thuốc bổ khí huyết với điều trị tâm thần.
Vốn định nói tới chuyện sang tên, nhưng bị Châu Trạch cản lại, nói thẳng gần đây mình phải đi xa nhà một chuyến, chờ anh trở lại rồi nói sau, Cừ Minh Minh cũng đồng ý.
Khó khăn lắm mới nhận được ông chủ đồng ý dời ổ ra ngoài đi dạo, luật sư An lập tức đi đặt vé máy bay, mục đích là Đằng Xung, nhưng bởi vì sân bay Thông Thành và sân bay Đà Phong của Đằng Xung đều là sân bay cỡ nhỏ, cho nên từ Thông Thành không cách nào bay thẳng đến Đằng Xung được, phải tiến hành trung chuyển ở Côn Minh.
Luật sư An lại thương lượng với Châu Trạch đối tượng đi đến Vân Nam lần này.
Lần trước đi Thượng Hải, luật sư An ở lại trông coi hiệu sách, hành động lần này do anh sắp xếp và bố trí, cho nên anh khẳng định phải đi.
Hứa Thanh Lãng cũng muốn đi, dù sao anh là đầu bếp, ông chủ Châu cũng không muốn hà khắc dạ dày bản thân.
Oanh Oanh cũng phải đi theo, hiện giờ thân thể Châu Trạch còn chưa khôi phục tốt, cần người chiếu cố, đồng thời, anh cũng cần ngủ.
Bé trai được sắp xếp lưu lại hiệu sách, bởi vì hiệu thuốc bên cạnh còn có ba người Câu Tân đang được cứu chữa, nơi này còn có cô bé ngăm đen cần người nhìn.
Lấy thực lực của bé trai, trông coi nơi này coi như dư dả.
Luật sư An cố ý căn dặn Oanh Oanh mang nhiều cà phê mình thích uống, trận này, anh không được phép ngủ.
Về phần tiểu loli và Lưu Sở Vũ với lão Trương mấy quỷ sai dưới quyền Châu Trạch này, lần này không mang một ai, dù sao không phải hiệu sách tổ chức đi ra ngoài làm đoàn du lịch, binh ở tinh không ở nhiều.
Lão đạo ôm khỉ con.
La hét cũng muốn đi cùng.
Cuối cùng.
Được Châu Trạch và luật sư An đồng thời không chút do dự bác bỏ.
Luật sư An có ý rằng, hiệu sách còn cần một người tin được nhìn coi, chờ bên kia điều tra chấm dứt, sau đó còn phải tổ chức sửa mới hiệu sách, người khác không tin được cũng làm không tốt, chỉ có lão đạo khiến người ta yên tâm.
Lão đạo nghe xong, cảm thấy vui mừng thật sự.
Chỉ nói ông chủ coi trọng tín nhiệm ông.
Việc này không nên chậm trễ, giữa trưa hôm sau, luật sư An đã đặt hai chiếc xe, đưa mọi người đi sân bay Thông Thành.
Không phải không muốn lái xe của mình, nhưng hai chiếc xe thay đi bộ đậu ở ngoài hiệu sách đều đã trong nổ tung đi tong vào hôm kia rồi.
Luật sư An và Hứa Thanh Lãng đều không hề để ý.
Luật sư An có tiền, trong khoảng thời gian này chuyển khoản cho Oanh Oanh mua cà phê giúp mình đều có “Vài chục vạn”.
Điều này khiến cho Oanh Oanh trở thành “Nhà giàu” trong mắt đại lý Nestle khu vực này.
Về phần Hứa Thanh Lãng, tuy rằng gần đây giá phòng Thông Thành giảm không ít, cá nhân và gia đình Hứa Thanh Lãng đã bị mất đi gần hai mươi phần trăm, nhưng dù sao số đếm trong này, anh đã nhìn thông.
Ba người còn đang tụ tập lại thương lượng mua xe mới kiểu dáng gì.
Về phần tại sao lại là ba người.
Bởi vì còn có một Oanh Oanh.
Oanh Oanh muốn mua xe cho ông chủ đã thật lâu rồi.
Một năm này Oanh Oanh đầu tư khắp nơi.
Tuy rằng bởi vì gần đây tình hình không tốt dẫn đến bất động sản thua lỗ không ít, nhưng cô mua nhà vốn không phải vì chờ tăng giá phòng sang tay, thuần túy vì muốn so với hai mươi ba phòng của Hứa Thanh Lãng mà thôi.
Dù sao vật chôn theo cô còn rất nhiều, tùy tiện lấy ra một món đổi một chiếc xe sang trọng cũng dư dả.
Hiện giờ cô xem như đã biết được vì sao vật chôn theo của mình lại phong phú như vậy, Bạch phu nhân không phải tiểu thư thư hương môn đệ gì mà là nữ tướng lĩnh quân khởi nghĩa Thái Bình năm đó, ngọc diện la sát, bản thân phong phú tự nhiên là chuyện rất bình thường.
Một đường ầm ĩ như vậy, cuối cùng đã tới sân bay Thông Thành.
Sân bay Thông Thành thật nhỏ, cũng rất bé xinh, trừ bỏ một số ít có thể trực tiếp đăng ký lên thẳng cửa máy bay, phần lớn chuyến bay đều phải ngồi xe trung chuyển ra cửa lên máy bay.
Mọi người không vội vã đi vào cửa kiểm tra an ninh, xuống xe xong trước đứng ở cửa, hút điếu thuốc, dù sao sau khi đi vào rồi hút thuốc sẽ không dễ dàng.
Oanh Oanh đứng ở bên cạnh xem quà tặng, tuy rằng luật sư An nói lần này không phải đi du lịch, Đằng Xung là mục đích, nhưng không phải là điểm cuối, nhưng Oanh Oanh vẫn chuẩn bị rất nhiều quà tặng.
Dù sao khí lực cô lớn, một mình vác bảy tám va li hành lý đều nhẹ bổng, luật sư An cũng không nói gì nữa, anh cũng biết nữ cương thi này khó chịu nhất chính là ông chủ nhà mình chịu chút khổ về sinh hoạt.
Châu Trạch, luật sư An và Hứa Thanh Lãng ba người ngồi xổm ở cửa chính sân bay, cùng hút thuốc.
- Sân bay Thông Thành này cũng quá nhỏ đi, máy bay lớn không có bao nhiêu.
Luật sư An oán trách, bởi vì anh chỉ mua được ba vé khoang hạng nhất, nhưng ở đây có bốn người, không còn cách nào khác, hôm nay anh đành ngồi khoang phổ thông đi, không phải giá vé quá đắt, mà trong khoang hạng nhất của máy bay nhỏ chỉ có tám ghế thôi.
Châu Trạch nghe vậy, chấp nhận sâu sắc, tuy rằng Thông Thành không được như Tô Nam, nhưng thật ra dựa theo quy củ cũ tới phân chia, tuy rằng hiện giờ gọi là Tô Trung, nhưng coi như thuộc khu vực Tô Bắc.
Người ngoài đều nghe thấy cách nói Tô Nam giàu Tô Bắc nghèo, nói đúng cũng đúng, nói không đúng cũng không đúng, kinh tế của Tô Bắc thật sự không sánh bằng Tô Nam, nhưng đây cũng phải xem so với ai, phải biết rằng trong tỉnh Tô Trung, luận về GDP mà nói, tỉnh lị Nam Kinh đều chỉ có thể xếp ở sau Tô Châu với Vô Tích.
Mà bất cứ một thành phố “Nghèo” nào của Tô Bắc, đặt sang tỉnh khác cũng đều ở cấp bậc trung thượng, lại nói về GDP Thông Thành này còn xếp hạng cao hơn Tây An một chút, nhưng sân bay nhỏ không nói, đường cao tốc mới thông mấy năm trước, về phần tàu điện ngầm, mới vừa xây dựng.
- Thời tiết hôm nay không đẹp đâu.
Hứa Thanh Lãng hơi bất đắc dĩ nói:
- Hy vọng bên chỗ Vân Nam kia là trời quang đi.
Lúc này, sương mù bao phủ, phía trên không Thông Thành bây giờ vẫn mông lung.
- Mẹ nó, không phải, sương mù không sặc người như vậy đi.
Luật sư An phẩy phẩy tay, anh thật sự bị sặc.
Ngẩng đầu nhìn quanh.
Quả nhiên.
Không phải là sương mù.
Người ở trong thành thị quen, sức chống cự đối với sương mù đã sớm luyện ra, hút sương mù giống như hút dưỡng khí, coi như ăn hoa màu dinh dưỡng càng toàn diện.
Sở dĩ sặc người như vậy.
Là vì trên đường cái đối diện.
Có mấy người đang đốt vàng mã.
Ba người phụ nữ, bên cạnh còn có bốn đứa bé, cầm một cái nồi sắt, đốt một đống ở đó.
Bên cạnh có mấy nhân viên an ninh của sân bay đang nhìn, mặc dù đang thúc giục rời đi nhanh lên, nhưng không ngăn cản bọn họ hóa vàng mã.
- Để làm gì chứ?
Luật sư An có phần không biết nói gì:
- Hóa vàng mã đốt đến sân bay?
- Người anh em, xin tí lửa.
Một người đàn ông đi đến bên cạnh Châu Trạch nói.
Châu Trạch nheo mắt lại, quét nhìn người này, nhưng vẫn đưa bật lửa cho anh ta.
Mượn bật lửa ở cửa sân bay là chuyện thường đối với dân hút thuốc, dù sao khi ra vào sân bay bật lửa cũng phải vứt bỏ.
Luật sư An quét nhìn anh ta, thấy anh ta mặc bộ đồ lao động, cười cười, nói:
- Đi làm bên kia?
Luật sư An chỉ là chỗ đối diện sân bay, nơi đó đang xây dựng sân bay Thông Thành mới, sân bay trên cao ở xa cũng đã tu sửa xong.
- Đúng.
Người đàn ông trung niên gật đầu.
Hít mạnh một ngụm khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận