Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 913: Chuẩn bị, hát! (2)

Lá bùa rất có hiệu quả.
Lão khiến cho ông chủ vay trực tuyến này bị thương rất nặng.
Nhưng đã hoàn toàn kích phát ra hung tính của hắn.
Trong lúc nhất thời.
Lão đạo chỉ cảm giác sàn nhà ở dưới chân mình khắp nơi vô nước, rất nhanh nước trong căn phòng cũng đã sắp ngập tới eo lão rồi, lão lập tức xông về phía bên cửa sổ, dùng sức đập, nhưng cửa sổ ở chỗ đó lại có khóa chống trộm, không cạy ra được.
Sau đó lão lại lội xuống nước đi mở cửa, nhưng cửa cũng đã bị khóa, làm sao cũng không cách nào mở ra được.
Lúc này.
Mặt nước đã dâng lên đến vị trí cổ, tốc độ nhanh, khó có thể tưởng tượng được.
Hai tay lão đạo bỗng nhiên hợp thành chữ thập.
Bắt đầu đọc kinh Phật.
Đúng.
Bạn không nhìn lầm.
Một đạo sĩ.
Lão lại đang niệm kinh Phật.
Đổi mấy đoạn kinh Phật, chỉ nhớ được mấy câu đầu, phía sau lão đều không nhớ, nhưng lão đạo phản ứng rất nhanh, lập tức bắt đầu mặc niệm:
- Đây đều là ảo giác, đây đều là ảo giác, đây đều là ảo giác…. -
Cảm giác hít thở không thông ập tới.
Cảm giác ướt lạnh ập vào trên người.
Ảo giác.
Ảo giác.
A a a a a.
Quá chân thật!
Lão đạo bắt đầu giãy giụa, không cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh.
Mà khi bạn bắt đầu giãy giụa, thông thường liền có nghĩa là bạn đã đi vào bẫy rập Quỷ Hồn bày ra cho mình, thời điểm bạn bắt đầu chắc chắn là bản thân đã bị chìm trong nước, thân thể của bạn bắt đầu theo bản năng tiến hành phản ứng phối hợp với “tư tưởng” của bạn, bạn sẽ “chết chìm” trong không khí…
- Âm Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, PHÁ...!
Cửa bị mở ra.
Lão đạo nhìn thấy một thiên sứ toàn thân trên dưới đều tỏa ra hào quang.
Đúng.
Nếu không phải là điều kiện không cho phép, lão đạo thật sự muốn nhảy qua bắt lấy mặt của luật sư An mà hung hăng hôn lên mấy cái.
Luật sư An gật đầu với lão đạo một cái.
Tỏ ý có tôi, tỏ ý anh ấy đã tới, tỏ ý việc còn lại cứ giao cho anh ấy đi.
Chỉ cần ánh mắt giao nhau một lần.
Tất cả mọi chuyện sau đó đều không cần nói lời nào nữa.
Thật ra thì luật sư An sớm đã tới rồi, còn cố ý ở ngoài cửa đợi trong chốc lát, mới lựa chọn thời điểm xuất hiện “thích hợp” nhất.
Đây là chút tâm tư nhỏ của Luật sư An, không có cách nào, người không bối cảnh không thân phận, dù sao cũng phải bỏ ra càng nhiều tinh lực đi mưu cầu cho bản thân hơn.
Lúc trước, thái độ của Luật sư An đối với tất cả mọi người trong tiệm sách là.
Ngoại trừ ông chủ ra, toàn bộ tiệm sách, đều là đống cặn bả…
Mà ông chủ, ngay cả đống cặn bả cũng không bằng.
Bây giờ.
Vội vàng thiểm!
Cơ thể của ông chủ bên vay trực tuyến bắt đầu vặn vẹo, trên bàn có để một cái điện thoại di động, hắn lúc này, lại đang chui vào bên trong điện thoại di động.
- Muốn chạy?
Luật sư An vén tay áo lên trực tiếp xông lên, bạch cốt thủ xuất hiện, trực tiếp chộp tới điện thoại di động, muốn ngăn chặn đường tắt để bỏ trốn của đối phương.
Nhưng mà.
Chuyện quỷ dị lại xảy ra vào lúc này, điện thoại di động trực tiếp nứt ra, hóa thành cát bụi, luật sư An chỉ cảm giác vị trí lòng bàn tay của mình một trận đau nhói, giơ tay lên nhìn một cái, phát hiện bên trên bạch cốt thủ của mình, một mảnh chông rậm rạp chằng chịt!
Sương mù màu đen bắt đầu rút lui.
Đồng thời vị trí trần nhà bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại liên tiếp.
Trời mới biết vì sao ở trên này lại lại ẩn giấu nhiều điện thoại di động như vậy!
Lòng bàn tay của luật sư An hướng lên, hung hăng kéo một cái.
Trần nhà vốn cũng không phải là quá vững chắc liền rơi xuống, hơn mười cái điện thoại di động rơi xuống, mà sương mù màu đen liền vọt vào điện thoại di động!
Nhiều điện thoại như vậy.
Làm sao mày chặn được tao?
Luật sư An lại không ngăn cản lại, mà là cười một tiếng, nói:
- Mi cho rằng mi có thể chạy thoát?

- Mi cho rằng mi có thể chạy thoát?
Châu Trạch ngồi ở bên ngoài lầm bầm lầu bầu.
Bàn tay mở ra.
Năm móng tay dài ra.
Tỏa ra màu đen sáng bóng yêu dị.
Năm đoàn khói mù màu đen bắt đầu tràn ngập, giống như năm đám quỷ hỏa đang từ từ bay lên.
- Cà phê!
Vừa dứt lời.
Năm đạo sương mù màu đen to dài đựng đứng lên, giống như là một căn phòng giam, làm cho mọi lối thoát ra của ngôi nhà này toàn bộ bị khóa chết.
Sương mù màu đen, sau khi xông vào điện thoại di động được một nửa, thì không vào được nữa, giống như là cống thoát nước chặn lại, làm sao cũng không thể lưu thông tiếp được.
Luật sư An hạ bạch cốt thủ xuống bắt lấy làn sương mù màu đen một cách chính xác.
- Nói mi dám đâm lão tử!
- A a a a a a! ! ! ! ! ! !
Bạch cốt thủ ra sức.
Từ trong đoàn sương mù màu đen truyền ra tiếng kêu thê lương của người đàn ông trưởng thành.
Mang theo sự không cam lòng cùng không phục nồng đậm.
Gương mặt của một người đàn ông hiện ra.
Gần như là hét lên với luật sư An:
- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
- Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!
Lời này, thật sự thì không cách nào phản bác được.
Thiếu nợ thì trả tiền, đúng là thiên kinh địa nghĩa.
Những người bởi vì trong nhà có người sinh bệnh hoặc là thật sự là gặp biến cố quan trọng gì đó dẫn đến hiện tại tạm thời không có năng lực hoàn trả món nợ, nói như vậy, cũng có rất ít chủ nợ thật sự sẽ đi làm khó bọn họ.
Nếu đã biết làm khó như thế nào đi nữa bức bách như thế nào đi nữa cũng không ép ra được váng mỡ gì rồi, vậy còn bức bách làm gì?
Đương nhiên, những kẻ đi ép người làm gái điếm kia, đừng nói đến.
Nhưng mà, ở giai đoạn hiện tại này, người ỷ vào việc lợi dụng chui sơ hở, dựa vào phương thức không biết xấu hổ làm con nợ, lại càng ngày càng nhiều, cũng có thể coi là một đặc tính của xã hội.
Cười nghèo không cười kỹ nữ, người giữ vững ranh giới cuối cùng thường bị coi là kẻ ngu.
Trong lòng lão đạo còn có chút đồng tình với ông chủ ở trong sương mù màu đen này, bởi vì điều khoản hợp đồng mà lão mới vừa đọc qua kia, thực sự chưa tính là lãi suất cao đến quá đáng.
- Thật xin lỗi, lão tử không nghe mi nhiều lời, mi giết người ở nơi này, là… đập chén cơm ông chủ tôi, Sorry!
Bạn cần đăng nhập để bình luận